Site icon TruyenVnFull

Sùng Bái – Cảnh Tiềm - Chương 40

Hạ An đang bóc quýt giúp mẹ Phó thì Phó Giản Dự mở cửa bước vào.

Mẹ Phó ngồi dậy nhận múi quýt từ Hạ An, giọng điệu chờ mong khấp khởi: “Con đưa con bé đến nơi rồi chứ?”

“Vâng.”

“Tiểu Chân có nói gì nữa không?”

Phó Giản Dự: “Cô ấy nói một câu “xin lỗi”.”

“……”

Phó Giản Dự bước tới bên Hạ An, nhẹ giọng: “Đã để em đợi lâu rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Vâng.”

Phó Giản Dự dặn dò mẹ mình thêm đôi câu rồi cùng Hạ An rời đi.

Hai người ăn cơm tối ở khu vực gần bệnh viện rồi ghé qua chung cư của Hạ An, thu dọn nốt chỗ đồ còn sót lại chuyển tới căn hộ phía trung tâm thành phố của Phó Giản Dự.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Phó Giản Dự quyết định đi tắm. Trước lúc rời khỏi, để ý thấy tầm mắt Hạ An đang hướng về phòng sách lớn phía đông, hắn liền nói: “Nếu muốn thì em cứ vào trong xem thử nhé.”

Thế là Phó Giản Dự đi tắm, còn Hạ An bước vào căn phòng rộng rãi kia.

Một kệ sách ba tầng được đặt ở phía đông căn phòng, tầng dưới cùng là những tài liệu liên quan đến quá trình quay phim, tầng trên cùng là mấy cuốn sách văn học kinh điển và vài món đồ nho nhỏ, thứ thu hút và níu giữ ánh mắt Hạ An là đồ vật được bày ở tầng giữa.

Một khung ảnh được bày ở phía bên trái tầng này, lồng bên trong là tấm thiệp cậu đưa năm đó.

Trong tấm thiệp ký tên người gửi là “Summer” ấy, có những dòng chữ được viết nắn nót:

“Anh đứng giữa sân khấu rực rỡ ánh đèn, còn em đứng trong hào quang anh chiếu rọi. Nếu như có thể, em hy vọng rằng đôi mắt này sẽ mãi mãi được dõi theo anh”.

Cách cậu một lớp kính, một thập niên đã đi qua, trang giấy úa vàng, nét mực cũng trở nên có phần mờ nhạt.

Thế nhưng, dẫu đã hơn ba ngàn ngày đêm nối đuôi nhau trôi dạt, Hạ An vẫn nhớ như in cảm xúc của mình khi đặt bút viết nên những dòng chữ ấy.

Hạ An không biết vì sao những người khác theo đuổi thần tượng. Đối với cậu, Phó Giản Dự không chỉ đơn giản là một người xứng đáng để sùng bái, hắn còn là sắc màu rực rỡ nhất của thời thanh xuân.

Bài ca dao cậu nghe ngày nhỏ có câu hát rằng, “Trên đời này chẳng có ai sánh được bằng mẹ”, ý niệm ấy đối với một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện như Hạ An sao mà quá đỗi xa xôi.

Đôi vợ chồng nhận nuôi cậu tuy rằng đối với cậu có ân, nhưng ân nghĩa lại chưa thể chuyển hoá thành tình thân rúng động lòng người. Đồng hành với cậu suốt những năm tháng thiếu thời miên man ấy, là một thiếu niên khác tồn tại nơi màn ảnh.

Chẳng ai có thể thấu tỏ, đối với cậu, hắn có ý nghĩa đến nhường nào.

Tựa ánh dương ấm áp vĩnh hằng, dệt nên giấc mộng đẹp tươi êm ái.

Như nguồn sáng dìu dịu ủi an, nhàn nhạt toả soi nơi bờ đáy vực.

Nhận định âm ỉ nung nấu trong tiềm thức đã thôi thúc Hạ An viết nên những câu từ trong tấm thiệp kia. Và đó cũng chính là nội dung bài đăng đầu tiên trên fanpage của cậu. Từ bấy về sau, câu nói này đã dần trở thành câu cửa miệng của fan mỗi khi muốn biểu đạt tấm lòng sùng bái với thần tượng, dù chẳng mấy ai hay, nguồn gốc và hoàn cảnh xuất xứ của nó.

Từ sau lưng Hạ An, một bàn tay vươn ra phía trước chạm vào khung ảnh.

Bả vai trĩu xuống, Phó Giản Dự kê đầu sát kề bên gáy cậu, cánh tay hắn vòng qua eo vuốt ve cạnh viền khung ảnh kia, rót vào tai cậu những âm trầm sâu lắng: “Đây là món quà đầu tiên em tặng anh khi đó.”

Hạ An thẫn thờ lẩm bẩm: “Không ngờ anh Phó vẫn còn giữ.”

“Những món đồ em tặng anh đều giữ cả.”

Exit mobile version