Sau đó mấy ngày là sinh nhật của Phó Giản Dự, buổi chiều hôm ấy, hắn sẽ tham gia một buổi gặp mặt fans được tổ chức tại Trung tâm nghệ thuật Trường Nguyên ở thành phố D, kéo dài từ lúc hai giờ rưỡi đến năm giờ. Theo kế hoạch, số lượng vé vào cửa được giới hạn ở con số 200, Phó Giản Dự đã nhờ người giữ lại một tấm cho Hạ An.
Hai giờ chiều, Hạ An cầm vé bước vào cửa hội trường.
Cũng giống như buổi hoà nhạc từ biệt lần trước của Dịch Chính Hành, fan nam luôn nhận được nhiều sự chú ý hơn. Cậu vừa đặt mông xuống ghế đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng, nhưng cũng may sau giây phút tò mò ban đầu, mấy cô nàng cũng biết ý mà thu hồi tầm mắt, không để Hạ An phải rơi vào tình cảnh khó xử.
Chỗ ngồi lục tục được lấp đầy. Trong lúc đó, chuyên viên ánh sáng kiểm tra lại thiết bị, phủ lấp căn phòng bằng những cụm đèn rực rỡ sắc màu, đẩy không khí tại hiện trường dâng lên cao thêm.
Đúng hai giờ rưỡi, nữ MC cầm micro bước ra từ phía sau cánh gà, kéo theo một tràng la hét cuồng nhiệt, tâm tình của Hạ An cũng chung nhịp đập với niềm phấn khích rộn ràng ấy.
Người dẫn chương trình tươi cười mở màn: “Xin chào mọi người, hoan nghênh các bạn fans thân yêu đã có mặt tại đây. Tôi biết tâm trạng mọi người hiện giờ đang rất háo hức, rất mong đợi được thấy thần tượng của mình, vậy thì tôi cũng không dông dài thêm nữa, chúng ta cùng chào đón sự xuất hiện của nam thần nào!”
“A a a a a a! Phó Giản Dự, em yêu anh!”
Âm cuối của nữ MC chìm nghỉm giữa hàng loạt tiếng hò hét, cũng giống như người ngồi đằng trước, Hạ An đứng bật dậy từ vị trí của mình.
Bức màn sân khấu từ từ mở ra, Phó Giản Dự xuất hiện với bộ trang phục thường ngày giản đơn phóng khoáng, khoé miệng ân ẩn nét cười.
Sơ mi trắng, quần bò, phụ kiện nơi ngực áo là chiếc ghim hình lông vũ Hạ An đã trang trọng cài lên trước lúc hắn rời khỏi cửa. Bề mặt của chiếc ghim ấy được khảm một chuỗi kim cương tinh xảo, dưới ánh đèn, các mặt cắt của chúng khúc xạ những chùm tia sáng lấp lánh chói loà.
Từ phía dưới ngước nhìn người đang đứng trên sân khấu kia là một cảm giác quá đỗi lạ thường, ánh sáng từ chiếc ghim cài lập lòe nơi đáy mắt, tựa một chỉ báo rõ mười mươi về mức độ thân mật hiện tại giữa hai người, ấp ủ trái tim cậu trong bể canh thanh ngọt.
Phó Giản Dự đứng giữa sân khấu, ánh mắt chẳng hay cố ý hay vô tình cứ hướng về phía Hạ An mãi, khiến cho hai cô gái đứng đằng trước cậu hào hứng phát cuồng liên tục vẫy tay.
Người dẫn chương trình cười hỏi: “Tâm trạng của Giản Dự hôm nay có vẻ tốt thật đấy, có lý do nào không?”
“Có sao?”
Đám fans phía dưới trăm miệng một lời hô vang: “Có!”
Phó Giản Dự đưa tay chạm vào chiếc ghim cài áo trước ngực, nói vào micro: “Bởi vì bữa tiệc sinh nhật hôm nay có sự tham gia của một người rất quan trọng.”
Phía dưới rộ lên tiếng lao xao, ai nấy đều nhìn ngang ngó dọc hòng tìm cho ra cái “người rất quan trọng” kia.
Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên giữa không gian đang không ngớt rầm rì: “Vậy Giản Dự có vì người rất quan trọng ấy mà chuẩn bị món quà đặc biệt nào không?”
Phó Giản Dự nghiêng đầu, dưới ánh đèn chói loà, mí mắt hắn hơi híp lại, khoé miệng ngậm cười đáp: “Có.”
“Món quà gì vậy?”
Phó Giản Dự không trả lời mà chỉ lặng lẽ xoay người, trong lúc đó, giữa sân khấu, một lỗ tròn mở ra chừa khoảng không cho cây piano màu trắng từ từ nhô lên ngự trị ở vị trí trung tâm, phía trên nó còn gắn kèm một chiếc micro nữa.
Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, dưới sân khấu lại rền vang những tràng la hét chói tai.
Người hâm mộ lâu năm đều biết, khi xưa, bằng màn trình diễn trong cuộc thi piano, Phó Giản Dự đã lọt vào mắt xanh của mấy tay săn tìm ngôi sao, từ đó bước một chân vào làng giải trí. Chỉ có điều là hai năm đầu, thi thoảng hắn còn đàn một chút, chứ dần dà về sau đã chẳng còn đả động đến nữa, đến mức những fans mới hơn thậm chí còn không hay biết hắn lại dắt túi một kỹ năng như vậy.
Giây lát sau, người dẫn chương trình lùi vào trong cánh gà, nhường sân khẩu lại cho Phó Giản Dự.
Hắn thong thả bước tới bên cây piano, nhấc nắp đàn, gõ nhẹ ngón tay thon dài lên mấy phím ngẫu nhiên để thử âm, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, bóng tối bao trùm xung quanh, chỉ còn độc một chùm sáng trắng rọi xuống cây piano đặt giữa sân khấu, đồng thời, soi tỏ người đang ngự trị nơi ấy.
Sau giây phút thinh lặng, mấy hợp âm vang lên mở màn, ai nấy đều dỏng tai lắng nghe. Đó là một giai điệu lãng mạn êm ái, nhưng lại xa lạ vô cùng.
Khi Phó Giản Dự cất tiếng hát, phía dưới lại ồ lên những âm thanh xuýt xoa nho nhỏ.
_”Đường phố, vị đắng cà phê vẫn còn như xưa_
_Trong gió thu, mấy chú sẻ ngất ngư uể oải_
_Mỗi lần mưa trút tựa thác đổ cuộc đời_
_Anh lại hoài niệm_
_Dòng thiệp em từng viết cho anh_
_Khúc hát chẳng còn ngân vang và hôm qua chẳng thể quay lại_
…
…”
Là tâm điểm của hàng bao con người, Phó Giản Dự cụp mắt vừa đàn vừa hát, nét mặt nhuộm đẫm vẻ dịu dàng, tông giọng trầm như cất giấu muôn vàn tha thiết.
Cận kề những nốt nhạc sau cuối, tay trái hắn giơ lên nắm lấy micro, trong lúc tay phải vẫn không ngừng đệm nhạc, trầm ấm thiết tha hát nốt mấy câu ca:
_”Muốn đêm dài có gió_