Sùng Bái - Cảnh Tiềm - Chương 43
Bởi vì mớ thông tin sứt sẹo của Khổng Chí, cả đám đều rơi vào tình cảnh nhận thức sai lệnh. Sau khi phát hiện ra Hạ An là nam, đống vấn đề họ chuẩn bị trước đó như là khi nào định kết hôn, lúc nào tính sinh em đều bị dồn ứ lại ở trong bụng, nhất thời chẳng còn biết nói năng gì.
Thực ra tư tưởng của đám người này cũng rất cởi mở, ngay cả trong những giây phút kinh ngạc ban đầu, họ cũng không vì giới tính của cậu mà lỡ miệng thốt ra lời nào hàm hồ.
Tuy rằng là nam nhưng đường nét khuôn mặt Hạ An lại thiên về hiền hòa thanh tú, thoạt trông đã biết là một người hoà nhã rụt rè, mấy chuyện cười tục tĩu này nọ chẳng cách nào mở miệng nổi. Ngữ khí của bọn họ khi nói chuyện cũng trở nên đứng đắn, câu hỏi đưa ra đều nghiêm chỉnh chẳng vòng vo hay lắt léo gì.
Khổng Chí nhớ lại mấy mẩu tin Phó Giản Dự hé lộ, thử gợi chuyện: “Tiểu Hạ là nhiếp ảnh gia à?”
“Vâng,” Hạ An gật đầu trả lời, “Nhưng em không phải là dân chuyên, chỉ mày mò tự học thôi.”
“Tự học thành tài thật là tốt,” Lan Dũng tiếp lời, “Đúng là có thiên phú, anh Phó thật là tinh tường!”
Khổng Chí ngứa mắt cái điệu bộ xum xoe của Lan Dũng liền hừ lên dè bỉu, đồng thời quạt tay gõ vào đầu y: “Em đừng để ý đến cái thằng này, cả ngày chỉ biết phun ra mấy lời màu mè ba hoa.”
Hạ An giữ ý mỉm cười đáp lại Lan Dũng trong lúc đối phương giận dỗi ưỡn ngực lý sự: “Đấy không gọi là ba hoa, đấy gọi là dẻo miệng, là biết cách ăn nói!”
Cứ thế kẻ tung người hứng một hồi, có nhân viên gõ cửa vào thay mấy khay hoa quả, Hạ An vừa lúc muốn vào nhà vệ sinh liền nhân thể đứng dậy, đánh tiếng với Phó Giản Dự và những người khác rồi theo người nọ bước ra khỏi phòng.
Người vừa đi, cả bọn liền túm tụm vây quanh Phó Giản Dự.
Khổng Chí tới tấp lên án: “Sao ông không nói trước với tôi người ta là nam? Để bọn tôi đang định hô vang mấy tiếng “chào chị dâu” thì lại phải nuốt ngược trở về!”
Phó Giản Dự bật cười: “Ông nào có hỏi tôi đâu.”
Lan Dũng chóp chép nhai một miếng cau, mở miệng lúng búng: “Tiểu Hạ trông thật thanh tú hiền hoà, ngưới đẹp tính tình lại tốt, nhìn thế nào cũng thấy thiện cảm.”
Khổng Chí trừng mắt lườm y: “Mày có biết hôm nay mày low lắm không?”
Lan Dũng tỏ vẻ tủi thân: “Hứ, mịe mày, sao hôm nay tao nói câu nào mày cũng bốp chát câu nấy thế. Anh Phó, anh phân xử hộ em với!”
“Mấy người cứ tiếp tục, tôi sẽ đứng ngoài quan sát thế cục.”
Khi Hạ An về phòng, chẳng mấy chốc cậu cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện giỡn hớt này.
Một lát sau, một chiếc bánh sinh nhật được bê lên.
Nhìn cái bánh ba tầng to tướng, Phó Giản Dự cười giễu: “Thế này cũng long trọng quá rồi đấy.”
“Thế nên tụi này mới đều chừa bụng cả đấy,” Lan Dũng thả cẳng chân đang vắt vẻo xuống, cười hì hì, “Ăn không hết thì để lát tổ chức đại chiến bánh kem.”
Đương lúc Phó Giản Dự khom lưng định thổi tắt nến thì Khổng Chí ngăn lại: “Còn chưa ước nữa mà.”
Có người lên tiếng chen miệng: “Không ước thì thôi, cũng có sao đâu.”
Phó Giản Dự đưa mắt nhìn ánh nến lung linh, khoé môi cong cong: “Thôi, vẫn cứ ước đi thì hơn.”
Hạ An đứng kế bên, lặng lẽ ngắm Phó Giản Dự khép rủ hàng mi.
Ánh nến đu đưa chiếu hắt lên sườn mặt, phản chiếu bóng hình khiến trái tim rộn ràng rung động.
Chẳng mấy chốc, Phó Giản Dự đã lại mở mắt: “Ước xong rồi.”
“Ước cái gì đấy?”
Phó Giản Dự tỏ vẻ thần bí: “Điều ước mà nói ra thì sẽ không linh.”
Cả bọn phá lên cười, bắt đầu công cuộc chia bánh kem. Lan Dũng chọn miếng bánh chocolate có tên Phó Giản Dự chìa tới trước mặt Hạ An: “Của em này!”
Hạ An nói tiếng cảm ơn, chậm rãi nhấm nháp miếng chocolate từng chút, từng chút một.
Một bóng đen khẽ ngả về phía cậu, Phó Giản Dự thấp giọng quan tâm: “Em ăn nữa không?”
Hạ An đáp vâng, mềm nhũn thỏ thẻ: “Ngọt lắm ý.”
“Hai người đang nhỏ to thầm thì gì đấy?”