Hạ An nhận cuộc gọi từ Trần Trạch xong thì lập tức chạy ngay qua đó, vừa bước chân vào cửa, cậu đã cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo khiến lòng người thấp thỏm bất an, bồi thêm vào nỗi hoảng loạn đã nhen nhóm từ trước khi nghe giọng nói nhuộm đẫm vẻ áp lực của ông qua điện thoại.
Chỉ giây lát sau, Hạ An nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền tới từ khu ghế sô pha, Trần Trạch đứng dậy, dáng vẻ có đôi phần phờ phạc, ông nhìn cậu, nói với âm sắc khản đặc: “Tiểu Hạ đã về rồi đấy à.”
Hạ An đặt túi hoa quả mình tiện tay mua trên đường lên bàn, bước tới khu vực ghế sô pha, trông sắc mặt tiều tuỵ của hai người họ thì rụt rè mở lời thăm hỏi: “Chú, dì, có chuyện thế ạ?”
Trần Trạch lặng im không nói, Vương Tú Anh nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói: “Em trai con hiện giờ đang mất tích.”
Hạ An ngẩn người: “Sao bỗng dưng lại mất tích được?”
“Nó nói với dì cùng bạn ra ngoài chơi, nhưng đến tận lúc này rồi mà vẫn chưa thấy về.”
“Đã báo công an chưa ạ?”
“Báo rồi, nhưng đã tìm suốt một ngày trời mà vẫn chưa thấy có tin tức gì cả.”
Trong lòng cũng dần trở nên hoảng loạn nhưng Hạ An vẫn gắng lựa lời, tìm cách an ủi hai người họ: “Không có tin tức gì cũng chính là tin tốt nhất, hiện giờ mới chỉ qua một ngày, chúng ta tiếp tục cùng công an phối hợp, tích cực tìm kiếm.”
Trong lúc Vương Tú Anh vẫn thút thít không ngừng, Trần Trạch buông tiếng thở dài, cất lời: “Tiểu Hạ nói không sai, giờ bà cứ khóc thế này mãi cũng không phải là cách. Tôi nghĩ, hay là chúng ta đi hỏi mấy đứa bạn học thân thiết với nó, biết đâu chừng bọn nó lại biết hiện giờ nó đang ở đâu.”
Vì nhà họ Trần xảy ra việc lớn như vậy, trước bữa tối, Hạ An gọi điện cho Phó Giản Dự giải thích sơ qua tình hình, nói cậu tạm thời sẽ ở lại đây với họ.
Phó Giản Dự lặng lẽ nghe cậu nói đến hết, nuốt lại mấy câu hắn vốn định thốt ra, nhẹ giọng tiếp lời: “Ừ, Khổng Chí có quen mấy người bên Cục Công an, để anh liên hệ thử xem, biết đâu chừng lại giúp được ít nhiều.”
Hai người trò chuyện thêm một lát rồi mới kết thúc cuộc gọi.
“Tiểu Hạ?” Mãi vẫn chưa thấy người trở lại, Vương Tú Anh ở phòng khách sốt ruột hô to.
Hạ An đáp lời, nhanh chóng bước ra từ phòng trong: “Con đây, vừa nãy con đi gọi điện thoại một lát.”
Mắt Vương Tú Anh lại đỏ hoe rơm rớm, bà kéo tay cậu, nghẹn ngào: “May là có con ở đây, dì và chú Trần chỉ có hai đứa tụi con, thiếu đứa nào cũng đều không được……”
Hạ An không nói gì, chỉ nhè nhẹ vỗ lưng bà như an ủi.
Sáng sớm hôm sau, công an gửi thông báo đến gia đình, nói Trần Khiêm Minh đã cùng một bạn học họ Lý thực hiện một chuyến tham quan đến Rừng quốc gia ở tỉnh M, trước mắt chưa tìm thấy người, hẳn là đã bị lạc ở trong rừng, đội cứu hộ vẫn đang dốc toàn lực tìm kiếm.
Trưa hôm đó, Hạ An cùng Trần Trạch và Vương Tú Anh tức tốc đến tỉnh M.
Nhìn núi rừng trùng điệp trước mắt, Vương Tú Anh hấp tấp muốn leo ngay lên núi tìm người nhưng đã bị Trần Trạch và mấy viên công an ngăn cản.
Đội trưởng đội cứu hộ đi tới trước mặt họ, ngắn gọn giải thích: “Tìm được người trong thời gian càng ngắn thì bọn trẻ càng an toàn, nhưng diện tích phần núi này quá lớn, khó mà xác định được hướng đi của chúng, có lẽ lời nói của người nhà có thể giúp ích được phần nào.”
Cha mẹ bạn học họ Lý kia bối rối hỏi lại: “Chúng tôi có thể giúp được gì sao?”
“Có thể giúp được gì hay không thì hiện giờ còn chưa biết, có điều có lẽ sẽ tăng hiệu suất cứu hộ, cứ đi thử một lần cũng tốt.”
Trần Trạch và Vương Tú Anh đã mất ngủ thao thức mấy đêm, tuổi tác cũng đã cao, Hạ An vẫn còn trẻ khoẻ nên liền cùng cha của bạn học Trần Khiêm Minh theo chân đội cứu hộ lên núi.
Rừng già rậm rạp, lúc nào cũng có nguy cơ đụng phải rắn rết côn trùng, hiểm nguy bủa vây tứ phía.
Hạ An bám sát gót các thành viên trong đội cứu hộ, khi cần thì cung cấp một ít thông tin, đoàn người từ từ thâm nhập vào sâu trong vùng núi.
Chập tối, ở bên rìa hồ nước, họ phát hiện một loạt dấu chân hãy còn khá mới, hẳn là một đứa trẻ phải ở đâu đó quanh đây.
Chẳng bao lâu sau họ đã tìm thấy đứa trẻ nọ, đối phương vừa lau nước mắt lã chã trên gương mặt vừa nghẹn ngào thuật lại câu chuyện cậu ta và Trần Khiêm Minh tách nhau trong rừng, tuy nhiên vì không tỏ tường đường đi, cũng không cung cấp được thêm manh mối nào hữu ích cho việc xác định phương hướng cứu hộ.
Đội cứu hộ chia thành hai nhóm, một nhóm đưa hai cha con kia xuống núi, sáu người còn lại cùng Hạ An tiếp tục công cuộc tìm người.
Bóng đêm sập xuống, bốn bề tối đen như mực, đoàn người phải tiếp tục lần mò trong ánh đèn pin nhập nhoạng.
Cuối cùng đội cứu hộ cũng tìm được Trần Khiêm Minh đang nằm hôn mê ở phía sau lùm cây, khuôn mặt không biết bị con gì cắn mà sưng lên đỏ tấy, chân tay cũng nổi mẩn đỏ, sờ vào trán thì thấy nóng rẫy.
Hạ An cố sức lay tỉnh cậu ta.
Trần Khiêm Minh dụi mắt, mê mang tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu ta nhìn thấy là ánh mắt quan tâm lo lắng của Hạ An, kế đó là các thành viên đội cứu hộ đang cầm đèn pin đứng ở phía sau cậu.
Sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, Trần Khiêm Minh khóc oà thành tiếng, nhào vào trong ngực Hạ An.
Câu ta và bạn học họ Lý nhất thời nổi hứng, định thực hiện một chuyến thám hiểm trong khu rừng này, dè đâu thăm thú đã chẳng thành, mạng suýt chút nữa cũng đi tong.
Suốt hai ngày hai đêm ở trong rừng rậm, Trần Khiêm Minh vô cùng sợ hãi, lần đầu tiên cậu ta ý thức được sự nhỏ bé của con người giữa thiên nhiên, trùng hại rắn độc bủa vây, thú dữ có thể bất thình lình xuất hiện, tất cả đều khiến cậu ta không dám chợp mắt. Cứ thế cơ thể chịu đựng hai ngày dằn vặt thì cũng đã đến ngưỡng, cậu ta lên cơn sốt cao rồi rã rượi lịm đi. Dẫu có thế nào thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, trong nháy mắt nhìn thấy Hạ An, cậu ta không kiềm nổi mà oà ra nức nở.
Đúng vào lúc này, vài giọt nước lạnh băng tí tách rớt xuống má Hạ An.
“Mưa rồi,” một người trong đội cứu hộ kêu lên, “Chúng ta phải mau chóng xuống núi thôi, trận mưa này xem chừng không nhỏ đâu.”
Hạ An gật đầu, vận sức xốc cơ thể Trần Khiêm Minh lên lưng mình, leo xuống núi dưới sự hỗ trợ của các thành viên trong đội cứu hộ.
Mưa xối đất ướt đẫm bền bệt, rêu bám đầy trơn trượt lối đi, Hạ An cõng người bước từng bước loạng choạng.
Khi mọi người sắp xuống tới nơi, cơn dông càng lúc càng thêm lớn. Trần Khiêm Minh không nói tiếng nào nhưng so với trước đây thì hiểu chuyện hơn nhiều, biết dùng tay che mưa giúp Hạ An.
Âm thanh “răng rắc” vang lên, Hạ An thầm than trong đầu không ổn, chân dẫm phải một nhành cây ướt nhẹp, rêu phủ lối càng góp phần đẩy cơ thể cậu lao vun vút xuống phía dưới. Một thành viên đội cứu hộ gần đấy thấy thế vội vã đưa tay kéo cậu lại, Hạ An gắng che chở cho Trần Khiêm Minh đang ở trên lưng, cả người ngã nhào ra vào nền đất. Một cơn đau bất chợt truyền tới từ mắt cá chân, cậu không nhịn nổi phải rên lên khe khẽ.
“Cậu có sao không?”
Một người tức thì chạy tới đỡ cậu dậy, Hạ An đứng lên, khẽ khàng lắc lắc cổ chân, có chút nhói đau âm ỉ, hẳn là đã bị trật rồi nhưng may mà không quá nghiêm trọng.
Trần Khiêm Minh sụt sịt hít vào một hơi, lí nhí hỏi: “Anh, anh có bị sao không?”
Hạ An ngẩn người một chốc. Thường ngày Trần Khiêm Minh không thích cậu nên cơ hồ chưa từng dùng lối xưng hô này, vừa rồi nghe được, Hạ An có phần chưa kịp thích ứng.
Sau thoáng chốc ngơ ngẩn, cậu mau chóng hoàn hồn, lắc đầu: “Anh không sao, chúng ta đi tiếp thôi.”
Đoạn đường còn lại, Trần Khiêm Minh nhất quyết không để Hạ An hay ai khác cõng nữa. Cậu ta sốt cao, nhịn đói đã hai ngày trời nên bước đi rất chậm chạp, mọi người bởi thế cũng đồng loạt giảm tốc độ theo, ấy thế mà so với lúc trước, nhịp điệu lại trở nên ổn định hơn nhiều.
Nhác thấy bóng Trần Khiêm Minh, Trần Trạch và Vương Tú Anh lập tức chạy tới, Hạ An đứng kế bên qua loa dùng khăn giấy lau người.
Họ ở lại tỉnh M một đêm. Trần Trạch và Vương Tú Anh trước hết đem Trần Khiêm Minh đến bệnh viện kiểm tra một chút, sau khi truyền dịch và uống ít cháo nóng, cậu ta nằm trên giường thiếp đi.
Ba người lớn tìm một nhà nghỉ đặt phòng. Hạ An tắm rửa sạch sẽ trong nước ấm rồi leo lên giường, bấm số gọi cho Phó Giản Dự.
“Tìm được người là tốt rồi,” Phó Giản Dự đứng nơi ban công, phóng tầm nhìn ra xa, thu vào mắt muôn vàn ngọn đèn lấp lóe tượng trưng cho từng ấy gia đình ngoài kia, trầm giọng hỏi, “Khi nào em về?”