TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sùng Bái - Cảnh Tiềm - Chương 45

  1. Trang chủ
  2. Sùng Bái - Cảnh Tiềm
  3. Chương 45
Prev
Next

Vừa xuống xe là Hạ An rảo bước hết tốc lực vào Trung tâm chiếu phim Sùng Sơn.

Bởi vì vẫn còn đang trong giờ hành chính, người tới xem phim không quá đông, câu liếc mắt một cái là thấy ngay Phó Giản Dự đang ngồi núp trong góc bèn vội vã đi qua.

Nhịp bước hơi nhanh khiến cổ chân cậu lại đau nhói, vết sưng hôm nọ sáng nay dậy hãy còn chưa tiêu hẳn, dù đi rất chậm cũng có chút rưng rức, thế nhưng Hạ An vẫn nỗ lực che giấu dáng điệu tập tễnh của mình.

Phó Giản Dự cũng đã thấy cậu liền giơ tay chỉ vào vị trí đối diện mình, ý báo cậu qua ngồi vào đó.

Hắn yên lặng quan sát Hạ An, duỗi tay điểm nhẹ vào mũi cậu, hỏi: “Mấy hôm nay em không ăn uống tử tế à? Sao cứ cảm thấy như gầy hẳn đi vậy?”

Khoé mắt Hạ An cong cong tựa mảnh trăng non, tươi tắn đáp: “Vẫn ăn nhiều như mọi khi, chắc là ảo giác của anh Phó thôi.”

Phó Giản Dự rút ra hai tấm vế, đặt một chiếc vào tay Hạ An: “Em cầm vé trước đi. Giờ mình đi ăn, em muốn ăn gì nào?”

“Gì cũng –“

“Không thể nói gì cũng được,” Phó Giản Dự đã đoán trước được câu trả lời của cậu, trầm giọng kiên quyết, “Nếu thế, anh cũng có thể nói vậy với em.”

Hạ An gãi gãi bên đầu, ngần ngừ hồi lâu rồi lí nhí trưng cầu ý kiến: “Vậy, anh Phó có muốn ăn bún qua cầu không?”

_(*) Bún qua cầu (过桥米线): món bún gạo nổi tiếng của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Khi phục vụ, phần nước dùng nóng (hầm nhiều giờ từ xương gà, heo,…) và các nguyên liệu sống (thịt, trứng cút, rau, bún, giấm,…) sẽ được để riêng, thực khách tự tay thả các nguyên liệu vào bát nước dùng để chúng chín đều và ngấm gia vị._

“Được, vậy đi thôi.”

Hai người lựa một quán ăn nhỏ yên tĩnh, trước cửa có rèm treo che khuất họ khỏi tầm mắt người đi đường.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên bụng bia, sau khi đặt trước mặt họ hai bát nước dùng nóng hầm hập thì lục tục bưng tiếp lên hai khay đồ ăn tương ứng.

Trong quá trình đó, ông đưa mắt liếc nhìn Phó Giản Dự mấy lần, cảm thấy người này có phần quen quen, nhưng cũng không suy nghĩ gì sâu sa mà tiếp tục tấp bật với công việc phục vụ.

Ăn bữa này xong, Hạ An cảm thấy bụng mình ấm hẳn lên. Sau khi thanh toán hoá đơn, hai người chậm rãi đi bộ tới viện bảo tàng, nhân viên ở đó kiểm tra và xé cuống vé, rồi để họ tự do thăm thú bên trong.

Không gian bên trong yên tĩnh thưa người, nhiệt độ được giữ ổn định bởi máy sưởi, mùi hương thảo mộc dìu dịu lan toả khắp nơi khiến lòng người bình yên đến lạ.

Hạ An bắt chước Phó Giản Dự cởi áo khoác, chậm rãi dạo quanh khắp các hành lang, tâm tình hoàn toàn thư thả.

Viện bảo tàng này hợp tác với nước ngoài nên mỗi quý đều khai mạc một triển lãm văn hoá theo chủ đề. Triển lãm lần này có rất nhiều hiện vật thuộc thời kỳ Phục hưng, nếu tính theo chiều dài lịch sử, thời kỳ đó cách hiện tại vẫn chưa quá xa xôi, các hiện vật được trưng bày không mang nhiều dấu tích thời gian, ngược lại, rất nhiều trong số chúng còn trông như mới.

Đến khu vực trưng bày tranh sơn dầu, Hạ An đang ngẩng đầu ngắm nhìn bức tranh thiếu nữ chăn dê trên vách tường thì Phó Giản Dự đứng kế bên chỉ vào một hình bóng nhạt nhoà nơi sườn núi, khẽ nói: “Cậu ấy có chút giống em.”

Hạ An chơm chớp mắt, quan sát thiếu niên chăn dê chỉ để lộ bóng lưng trong bức tranh, giọng điệu bối rối: “Nhưng cậu ta có lộ mặt đâu.”

“Thân hình giống.” Đặc biệt là phần eo. Nếu không phải vì trong viện bảo tàng có máy quay giám sát, Phó Giản Dự thật muốn vòng tay mình qua đó, dùng tư thế càng thân mật hơn để cùng cậu ngắm nhìn bức vẽ. Thế nhưng làm thế ở nơi công cộng tiềm ẩn quá nhiều rủi ro, hắn chỉ đành đè nén nỗi xúc động ấy.

Hạ An nhìn kỹ thiếu niên trong tranh thêm lần nữa, vẫn chẳng thấy nét nào tương tự mình, hai người lại tiếp tục tiến về trước.

Ngay lúc họ dạo hết một vòng triển lãm chuẩn bị rời đi, không gian yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng khóc lảnh lót của một đứa trẻ. Hạ An ngoảnh đầu thì thấy một bé trai độ bốn, năm tuổi đang nằm bò ra đất mếu máo nức nở, bên cạnh không có người lớn nào theo trông.

Hạ An vội vã bước qua đó, ôm bé trai kia lên kiên nhẫn hỏi han, mất một lúc mới biết hoá ra là bé đã đi lạc khỏi ba mẹ mình.

Phó Giản Dự cũng tiến lại gần đó, nghía sang mẩu pudding núng nính đang níu chặt lấy tay Hạ An, mấp môi đôi lần rồi đề xuất: “Hay là đưa bé đến chỗ nhân viên công tác?”

Hạ An gật đầu: “Dạ.”

Bé trai vừa biết Hạ An muốn tìm mẹ giúp mình thì gấp gáp ôm chặt món đồ chơi, hớt ha hớt hải kéo người chạy về phía trước, mới được hai bước như thế, cổ chân cậu đã đau đớn nhói lên.

Phó Giản Dự vốn thong dong đi phía sau, nhưng rồi ánh mắt luôn dõi theo Hạ An của hắn nhạy bén bắt được khoảnh khắc dáng điệu cậu có đôi chút tập tễnh, tựa như người đang bị trẹo chân.

Cõi lòng chùng xuống, hắn tức khắc rảo bước qua đó, giữ lấy tay cậu: “Anh dẫn bé đi trước, em cứ từ từ bước chậm theo sau.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 45"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull