Mẹ Phó nghe tiếng mở cửa lách cách thì quay đầu lại nhìn, thấy là Phó Giản Dự thì hớn hở vẫy tay gọi hắn tới: “Giản Dự về rồi đấy à, mau lại đây chào cô Ngô đi con!”
Phó Giản Dự đóng cửa, thay sang đôi dép lê ở huyền quan, đặt vali ngay ngắn tựa vào tường, vừa tháo khẩu trang vừa tiến vào bên trong.
Tới gần hơn, hắn mới thấy rõ vị khách đang ngồi đối diện mẹ mình.
Thời điểm mới nổi tiếng, gia đình hắn có chuyển nhà một lần, từ khu phố cũ ở Tây Giao, họ dọn sang khu vực phồn hoa tấp nập này. Ở khu phố nhỏ nơi họ từng sống một khoảng thời gian dài ấy, người phụ nữ được gọi là cô Ngô, Ngô Mẫn là một hàng xóm vô cùng thân thiết với mẹ hắn, cho đến tận bây giờ, hai người vẫn thường xuyên qua lại chuyện trò.
Con gái của Ngô Mẫn, Ngô Anh cùng tuổi với Phó Giản Dự, từ cấp một đến cấp ba đều học chung trường với hắn.
Mẹ Phó ở nhà dưỡng bệnh, rảnh rỗi không biết làm gì hơn, thế là lại bắt đầu lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của Phó Giản Dự.
Lúc nghe Ngô Mẫn tám chuyện con gái mình đang đi xem mắt, rồi ngó qua thông tin của Ngô Anh, mẹ Phó ngoài miệng thì cảm khái con gái sau dậy thì đúng là thay da đổi thịt, bé gái năm xưa đã lớn, ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, trong lòng thì cũng có đôi chút rục rịch. Thế là bà bàn bạc với Ngô Mẫn, để bà bạn cùng con gái chọn ngày ghé qua đây chơi.
Vì biết Phó Giản Dự luôn phản cảm với mấy hành động ghép cặp này của mình, bà đành phải lấy cớ thân thể không thoải mái để gọi hắn về thăm.
Thấy Phó Giản Dự tiến lại gần ghế sô pha, Ngô Mẫn liền kéo Ngô Anh đứng dậy, chỉ có điều họ còn chưa kịp mở miệng, Phó Giản Dự đã lên tiếng trước: “Mẹ, không phải mẹ nói thân thể không thoải mái sao?”
Khuôn mặt mẹ Phó thoáng nét bối rối, khều nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng phân bua: “Đúng là ban nãy có hơi khó chịu thật, chỉ có điều một lát sau đã bình thường lại rồi.”
Phó Giản Dự sắc mặt không đổi, khe khẽ lắc đầu: “Nếu thấy khó chịu thì tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiếm tra, nhân lúc con đang ở đây, để con đưa mẹ đi luôn.”
“Giản Dự,” Mẹ Phó hấp tấp kéo hắn qua một bên, “Mẹ không bị sao cả. Gạt con là mẹ không đúng, nhưng ở đây hãy còn cô Ngô và Tiểu Anh nữa. Tiểu Anh ấy, con quên con bé rồi à? Cấp hai tụi con còn ngồi chung bàn đây thây. Con bé lớn lên quả thật không tồi, đã vào làm trong doanh nghiệp nhà nước hai năm nay, ngày thường cũng chịu mới làm việc nhà. Đấy mới là đối tượng mẹ muốn tìm cho con, một người ổn định thành thật tử tế, cũng không cần phải giỏi giang quá làm gì, mấy cô gái như thế thường hay toan tính……”
Phó Giản Dự im lặng không nói, trong lúc mẹ hắn tiếp tục dông dài suốt mấy phút đồng hồ. Cứ ngỡ hắn đã nghe lọt tai, bà dợm kéo tay hắn quay về tiến hành buổi xem mắt.
Thế nhưng chỉ ngay giây kế tiếp, Phó Giản Dự đã đẩy tay bà ra, tự bước tới trước mặt mẹ con Ngô Mẫn, lễ độ nói với họ: “Xin lỗi cô Ngô, tối nay có chút công tác tư tưởng cháu cần cùng mẹ trao đổi. Hiện giờ trời cũng không còn sớm, nếu về trễ hơn thì e là không an toàn, lần sau có dịp, cháu lại mời mọi người qua làm khách.”
Mẹ Phó tính níu hắn lại, nhưng Ngô Anh đã cất lời: “Trời đúng là không còn sớm, hôm nay không tiện thật, cháu xin phép cùng mẹ về trước.”
Sau khi trao đổi mấy câu xã giao, Phó Giản Dự tiễn mẹ con họ xuống tầng, đợi Ngô Anh lái xe rời khỏi rồi mới cùng mẹ mình trở về.
Ngồi trên xe, Ngô Mẫn có phần chán ngán, buông lời than thở: “Cái con bé này, người ta vừa về, chưa nói được mấy câu đã rời đi, đúng là uổng công đi một chuyến mà.”
Ngô Anh vừa gõ ngón trỏ thon dài vào vô lăng, vừa chúm chím cong làn môi đỏ, đáp: “Mẹ à, mẹ còn chưa nhìn ra người ta không có hứng thú gì với con sao?”
“Nhìn ra hay không thì cũng có làm sao. Cái con bé này, làm người phải biết tự mình sáng tạo cơ hội chứ, cảm tình có thể bồi đắp cơ mà, cứ tiếp xúc với nhau lâu dần sẽ từ từ thấy thích đối phương thôi.”
Ngô Anh dừng xe theo tín hiệu đèn giao thông, nhấc tay gảy nhẹ bông tai, nhoẻn cười: “Người ta đã không có ý với mình, cố tình xán lại chỉ tổ thêm xấu hổ. Hơn nữa, con cũng chỉ đơn thuần là tò mò, muốn đến coi hotboy trung học năm xưa giờ đã phong độ thế nào thôi, chẳng ôm tâm tư nào khác, mẹ với cô Phó đừng cố gán ghép mà làm gì.”
Bên này Ngô Mẫn tỏ ý lòng có thừa mà sức chẳng đủ, bên kia mẹ Phó đối với hành động của con mình, cũng ra chiều không thể lý giải.
“Người cũng đã đến rồi, trò chuyện một chút thì tốt chứ sao,” bà thở dài, cằn nhằn, “Con cũng biết là đợt vừa rồi mẹ bị bệnh nặng, thiếu điều tưởng chết đến nơi. Nhờ đó mà mẹ cũng hiểu ra nhiều điều, muốn nhân lúc còn sống mà thấy con thành gia lập nghiệp. Nếu may mắn, biết đâu còn được bế cháu rồi hưởng phúc thêm mấy năm, được thế thì cũng mãn nguyện mà đi gặp ba con……”
Phó Giản Dự cầm cốc, lặng lẽ đứng bên máy lọc nước, cụp mắt im lìm trông bóng hình mình phản chiếu dưới gợn sóng li ti.
“Con đã có người mình thích rồi.”
Mẹ Phó hốt nhiên im bặt, hai mắt mở to, ngạc nhiên hỏi lại: “Thật sao?”
“Vâng, hơn nữa con cũng sẽ không thích thêm người nào khác nữa, cả đời này, con muốn cùng người đó bên nhau.”
Phải mất một lúc mẹ Phó mới bình tĩnh lại, bối rối thốt lên: “Tự con tìm cũng được, thế khi nào định đưa về ra mặt mẹ?”
Phó Giản Dự hé môi nhấp ngụm nước, hơi nghiêng đầu, cất lời: “Người đó là nam.”
Câu nói này có sức công phá không khác gì một quả bom nguyên tử, thình lình nện vào thần kinh mẹ hắn.
Bà không tài nào ngờ Phó Giản Dự sẽ nói ra lời như vậy, khuôn mặt tức thì biến sắc, hốt hoảng đứng phắt dậy, phăm phăm tiến lên trước mấy bước, giọng nói cũng lạc đi: “Con nói cái gì cơ? Nam?”
Phó Giản Dự lên tiếng xác nhận, bước tới bên bàn trà, bình tĩnh đặt cốc nước lên đó.