Sùng Bái - Cảnh Tiềm - Chương 6
Rèm cửa kéo kín, căn phòng nhuốm vẻ âm u, không gian tối tăm khiến hình ảnh trên màn hình càng thêm phần rõ nét.
Tại phòng chung cư nơi giam giữ học sinh, ở phía cuối hành lang, xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ trắng, mái tóc xoã rối tung loà xoà che kín khuôn mặt.
Hạ An sợ hãi nắm chặt hai tay, ừng ừng nuốt nước miếng. Phó Giản Dự ngồi bên cạnh bình tĩnh quan sát phản ứng của cậu, khoé miệng trong bóng tối khẽ cong lên.
Thân thể người phụ nữ lơ lửng trên không, nghiêng nghiêng ngả ngả hướng tới gần màn hình, phối hợp với hình ảnh, âm nhạc cũng theo đó càng lúc càng thêm phần quỷ dị.
Thân thể cô ta mỗi lúc một gần.
Gió mạnh lọt vào từ lỗ thủng trống hươ trống hoác trên hành lang thổi tung mái tóc người phụ nữ, những sợi tóc ấy chẳng hề tung bay bồng bềnh mà tựa như những cành cây khô đen đúa run rẩy giữa màn đêm.
Sống lưng Hạ An lạnh toát, cơ thể theo bản năng ngả ra sau, đập thẳng vào lưng ghế sô pha. Tim cậu đập như trống dồn, bắp đùi co cứng, sự căng thẳng chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể.
Trên màn hình, người phụ nữ mặc đồ trắng đã ngưng chuyển động về phía trước.
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc xơ như cành cây khô trượt dần ra phía sau, để lộ ra một khuôn mặt trắng toát trong bóng tối. Trên mặt cô ta nở nụ cười ghê rợn, hai mắt đỏ quạch, máu ngưng tụ lại rỏ xuống dọc theo khuôn mặt khô gầy.
Ngay sau đó, khuôn mặt người phụ nữ được phóng đại, dí sát vào màn hình!
Cơ thể Hạ An như co giật, cậu khẽ hét lên, tay chân đã hoàn toàn lạnh ngắt.
Tạch một tiếng, những hình ảnh máu me biến mất.
Phó Giản Dự dứt khoát tắt đĩa phim, dùng điều khiển bật đèn phòng khách, thoáng chốc căn phòng đã sáng sủa trở lại. Hạ An thở ra một hơi, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt vào nhau, nhịp tim vẫn đập nhanh dồn dập.
Dưới ánh đèn, Phó Giản Dự nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh và đôi mắt hoảng hốt của cậu, mím môi, thầm nghĩ phải chăng bản thân đã trêu đùa quá đáng.
Hắn đã đoán được Hạ An có thể sẽ sợ hãi, nhưng hắn không báo trước cho cậu. Phó Giản Dự muốn làm phép thử, xem cậu có sợ hãi thật không, nếu sợ hãi sẽ có phản ứng như thế nào. Vốn dĩ chỉ thuần túy là muốn trêu chọc đối phương, nhưng nghe thấy tiếng cậu khẽ hét, hắn không còn đành lòng tiếp tục.
Im lặng một hồi, Phó Giản Dự nghiêng người, vươn tay chạm vào lưng Hạ An, cơ thể cậu vẫn cứng đờ co quắp. Hắn nhè nhẹ vỗ vào lưng cậu: “Đừng sợ, là giả cả thôi.”
Hạ An xoa xoa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh vào lớp vải quần, quay đầu sang, với hơi thở chưa ổn định, cậu nói: “Thật xin lỗi.”
Ánh mắt cậu tràn ngập niềm hối lỗi, bởi cái suy nghĩ rằng bản thân đã làm ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của Phó Giản Dự.
Phó Giản Dự khẽ lắc đầu, cầm cốc nước Hạ An vừa uống lên, đứng dậy đi ra bình lọc rót thêm nước ấm, rồi trở lại bên cạnh đưa cho cậu.
Chân thành nói tiếng cảm ơn, Hạ An cúi đầu hớp từng ngụm nhỏ, sự run rẩy trong cơ thể lúc này mới chầm chậm biến mất.
Để đền bù cho trò đùa dai đã khiến Hạ An sợ hãi, Phó Giản Dự lục trong tập đĩa phim, nhanh chóng tìm được một bộ phim khác để xoa dịu cậu.
Phim của Disney, vừa đề cao giá trị chân thiện mỹ, lại vừa dễ hiểu thơ ngây, toàn thể già trẻ đều xem được. Quả nhiên, Hạ An xem đến nhập tâm, chẳng mấy chốc đã quên đi những hình ảnh máu me ban nãy.
—
Ăn xong bữa tối, Phó Giản Dự ngồi trên giường mở laptop.
Laptop vừa phát âm báo khởi động, điện thoại cũng đổ chuông, hắn nhận cuộc gọi, âm thanh quen thuộc lập tức từ đầu bên kia truyền lại: “Hello!”
Phó Giản Dự vừa nghe đã nhận ra ngay giọng nói của Khổng Chí, hắn khẽ cười, vừa xoay người bước xuống giường vừa hỏi: “Sao tự nhiên lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi?”
Khổng Chí hừ một tiếng, giọng điệu tỏ vẻ không hài lòng: “Thì làm sao, chúng ta từ những năm trung học đã kết tình bằng hữu, sao có thể để thời gian làm cho phai nhạt chứ?”
Ngôn từ khiêu khích.
Bật lửa vang tiếng tạch, châm một điếu thuốc, Phó Giản Dự ngồi dựa lưng vào ghế mây đặt bên cạnh cửa sổ, nhả ra vòng khói lượn lờ: “Năm nay khi nào cậu về?”
“Độ bốn, năm tháng nữa, chắc là vào mùa đông.”
“Ừm, bao giờ về lại gặp mặt, tôi khi đó cũng tương đối rảnh rỗi.”
“Đã biết.” Khổng Chí ngừng một lát rồi nói tiếp, “Cậu gần đây hình như vẫn không có tin đồn gì.”
Phó Giản Dự đưa mắt nhìn cảnh đêm tấp nập nơi phố thị phồn hoa, cười nói: “Sao bỗng dưng lại nhắc chuyện này.”
“Chỉ là tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tại sao có người rõ ràng điều kiện tốt như vậy lại cứ nhất định phải sống cuộc sống chẳng khác nào hoà thượng, bên cạnh cũng chẳng có dáng hình người khác phái, như thế có tẻ nhạt không cơ chứ.”