Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Hạ An và Lộ Tiểu Giang cùng lên xe rời khỏi khách sạn. Nửa giờ trước, Phó Giản Dự đã được chở đi bằng một chiếc xe khác.
Sau khi đến khách sạn Louis đón Cốc Du, tài xế chở hai người đến địa điểm tổ chức thảm đỏ.
Trên xe, Phó Giản Dự ngồi đan chéo hai chân, mặc nhân viên trang điểm không ngừng tô vẽ lên khuôn mặt mình. Ở kế bên, Cốc Du tự mình dặm thêm lớp trang điểm, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn hắn.
Sau khi chạy qua ba quảng trường, xe chỉ cần đi thêm vài phút nữa là tới nơi.
Cốc Du cụp mắt, một bên tay khẽ gảy gảy móng tay bên kia, bỗng nhiên cô quay đầu sang nhìn Phó Giản Dự, cất lời: “Theo tôi nhớ, đây là lần thứ ba cậu tham dự thảm đỏ.”
Phó Giản Dự gật đầu: “Trí nhớ của chị Du tốt thật, đúng là lần thứ ba.”
Cốc Du nói ừ, tầm mắt dừng lại nơi khuôn mặt góc cạnh của Phó Giản Dự vài giây rồi chuyển hướng nhìn về phía trước: “Nghe nói cậu và Tô Ngải sẽ cùng tham gia diễn xuất trong bộ phim của đạo diễn Bùi, chất lượng phim chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, cả hai người cũng đều là diễn viên thực lực, nhân đây tôi gửi lời chúc mừng trước.”
“Cảm ơn, chị Du khách sáo quá, diễn xuất của tôi vẫn cần tôi luyện nhiều.”
Phó Giản Dự hơi điều chỉnh tư thế ngồi, ngón tay khẽ gõ theo nhịp vào thành ghế, hắn đã nhìn thấy đám đông phóng viên chen chúc ở hội trường thảm đỏ phía trước.
Hai người đều không nói gì thêm nữa, chẳng bao lâu sau xe ngừng chạy, cửa vừa mở, các phóng viên thấy rõ người bên trong thì lập tức chen lấn xô đẩy giành vị trí đầu, vệ sĩ xuống trước vì họ mở đường, Phó Giản Dự theo sau khom lưng bước xuống, hắn xoay người vươn tay, Cốc Du đặt tay lên lòng bàn tay hắn, bước xuống xe với dáng vẻ thanh nhã.
Hạ An và Lộ Tiểu Giang đã đến nơi từ nửa tiếng trước. Khi họ đến, hội trường vẫn chưa quá đông đúc, bởi vậy đã lựa chọn được một vị trí đặt giá ba chân không tồi.
Tuy ánh nắng đầu giờ chiều không đến mức gay gắt như buổi ban trưa nhưng bị chiếu thẳng vào vẫn khiến người ta cảm thấy bức bối, Lộ Tiểu Giang một đằng nhìn ngó xung quanh một đằng vẫy tay làm quạt kêu than: “Nóng quá.”
Hạ An giơ tay gạt mồ hôi trên trán, lấy từ túi xách ra hai chai nước suối, đưa cho Lộ Tiểu Giang: “Uống chút nước giải nhiệt.”
Lộ Tiểu Giang nhận lấy tu liền hai ngụm, tuy trên da vẫn nhớp nháp mồ hôi, nhưng tinh thần lại sảng khoái tỉnh táo hẳn.
Đóng chặt nắp chai, Lộ Tiểu Giang nắm chai nước trong tay lắc lắc làm nước trong chai chuyển động tạo tiếng lao xao, y đột nhiên tặc lưỡi, đến gần nói nhỏ vào tai Hạ An: “Lần này anh Phó lên thảm đỏ cùng với Cốc Du.”
Hạ An gật đầu tỏ ý cậu cũng đã biết.
“May là không phải ai kia, sắp xếp thế này còn được, có điều tôi còn nghe nói, Tô Ngải hình như bởi vì giận dỗi, đã từ chối cùng một sao nam nước ngoài lên thảm đỏ.”
Hạ An điều chỉnh giá ba chân một chút, nhỏ giọng hỏi: “Thật vậy à?”
“Ai mà biết, đợi lát nữa người ta đi ra là biết thôi.”
Một lúc sau, Lộ Tiểu Giang lại nói tiếp: “À này, Cốc Du từ lâu trên tay đeo nhẫn, nhưng người trong giới đều biết thật ra chị ấy vẫn chưa kết hôn, tôi nghĩ có lẽ chị ấy là người theo chủ nghĩa độc thân.”
“Vì sao vậy?”
“Đeo nhẫn là để cho fans xem, ở trong giới cũng tránh được không ít chuyện, chị ấy ở một mình, tuổi cũng đã hơn ba mươi, lại không nghe thấy có tin đồn thân thiết với sao nam nào cả, tôi có cảm giác chị ấy dự định độc thân cả đời, rất nhiều sao nữ đều lựa chọn như vậy.”
“Thì ra là vậy.”
Lộ Tiểu Giang thoáng chần chừ, nhưng rốt cuộc vẫn hạ giọng thì thầm: “Tôi nói cái này cậu đừng nói cho người khác, lần trước ở tiệc rượu anh Phó từng gặp mặt Cốc Du, khi đó tôi cứ cảm thấy chị ấy hình như có ý với anh Phó.”
“À.”