Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 102
Tim Bạch Hiển lộp bộp một cái, sau đó liền cảm giác vai nhẹ đi, vội vàng gọi, “Ngộ Không, trở lại.”
Nhưng vẫn không kịp, Ngộ Không bay thẳng ra ngoài đập một cái vào trán đối phương, một vết hồng lem lập tức hiện ra, may là Bạch Hiển ra lệnh thì nó vẫn nghe, lại đứng trên vai Bạch Hiển, mắt chăm chăm nhìn đối phương, như đang cân nhắc có nên cắn thêm một cái nữa không.
Bạch Hiển vội chặn nó lại, đồng thời xin lỗi nói, “Xin lỗi xin lỗi, nó là rồng đực, ghét nhất bị nhầm giới tính, xin lỗi xin lỗi.”
Nam sinh cũng không tức giận, rộng rãi cười một cái, “Không sao, do tôi lạnh mồm lanh miệng, nhưng mà nó thực sự rất đẹp mà.”
Đúng vậy, nhất là khi Ngộ Không bay lên, toàn thân được bao phủ bởi nhưng chiếc vảy lấp lánh ánh sáng khác nhau trong không trung, như một tinh linh, tràn đầy sức mạnh và nhạy bén.
Bạch Hiển đã an ủi Ngộ Không, rồi lại hỏi, “Các cậu chắc chắn muốn dùng cách này?”
Tất cả mọi người nghiêm túc gật đầu, Bạch Hiển bất đắc dĩ xoa trán, ừ thì, có phải do hắn dẫn dắt không nhỉ?
“Vậy thì chia thành ba đợt, để ngự thú có cánh không vuốt làm tiên phong, ngự thú có vuốt và hệ nguyên tố tấn công, những người ở dưới đất nhanh chóng thu thập tinh thạch, phải thật nhanh, đừng để chúng phản ứng lại.”
Mọi người lập tức gật đầu, rồi nhanh chóng xuất phát.
Kết quả là điều hiển nhiên, quá trình không quan trọng, chỉ là trước khi ra ngoài, Bạch Hiển vẫn chọn cho một số ngự thú hệ thủy xối nước cho họ.
Cách này rất hiệu quả, nhưng dễ bị dính đạn lạc, mọi người nhìn nhau thấy những vết nâu trên người, không biết là bùn hay cái gì, tất cả đều xoa trán cười, chấp nhận sự rửa tội từ ngự thú, nên khi họ quay lại điểm xuất phát, gặp những người khác thì vô cùng tệ hại lao vào bạn bè, lại nhận một trận đòn và mắng chửi.
“Đm! Cậu làm gì vậy, ướt như chuột lột bị nước dội à?”
“Ha ha ha ha không chỉ vậy, nhìn vết trên người ta kìa, à, không còn nhiều đâu, không sao, lại đây sờ một cái, thơm quá!”
“Cậu cút đi!!!”
Bạch Hiển bên cạnh cười đến điên rồi, rồi bị những người khác bao vây, Bạch Hiển ngừng cười lại, lo lắng hỏi, “Các cậu định làm gì?”
Mấy người cười khúc khích, vừa định lao tới thì một tiếng còi đã cứu Bạch Hiển.
Bạch Hiển cười ha hả, rất đắc ý rời khỏi vòng vây của mấy người, “Thế nào thế nào, ê, chính là không chạm được vào tôi!”
Mấy người tức đến nghiến răng, nhưng không biết làm sao, cuối cùng nhìn nhau một cái, bắt đầu trêu chọc nhau.
Bạch Hiển nhanh chóng đến vị trí đầu đội, Ngộ Không trên vai gầm lên một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tình hình hỗn loạn cuối cùng cũng được kiểm soát.
Bạch Hiển vỗ tay, “Phó đội đi kiểm tra một chút, xem đã đủ người chưa.”
Đội nhanh chóng trở nên gọn gàng, nhìn thấy vậy, Bạch Hiển nhíu mày, vì có một đội nhiệm vụ, lại có người bị thương, quần áo trên người họ rách nát khá nhiều, còn có một chút vết máu, Bạch Hiển chỉ vào họ hỏi, “Có chuyện gì xảy ra? Bị thương à?”
Một nam sinh đi ra, không quan tâm vén tóc, “Không sao! Nhiệm vụ của chúng tôi là chim gai, loại chim này nhỏ và thích trốn trong gai và bụi rậm, những vết này đều là bị xước, chỉ là thương nhẹ.”
Bạch Hiển gật đầu, “Không sao thì tốt.”
Một lúc sau, phó đội trở lại, “Người đã đến đủ rồi.”
Bạch Hiển nhìn đội, “Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?”
Tất cả mọi người gật đầu, Bạch Hiển búng tay một cái, “Vậy thì đi thôi, có thể chúng ta ra ngoài sớm thì huấn luyện viên còn cho chúng ta thấy vẻ đẹp của những người khác nữa!”