Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 107
Lạc ca nhìn chằm chằm vào Bạch Hiển, hỏi bằng ánh mắt có chút nghi ngờ.
Bạch Hiển biết, nhưng hắn không muốn nói, chỉ bặm môi lại, nhìn Lạc ca bằng vẻ mặt vô tội.
Lạc ca nào biết hắn cố ý như vậy, khễ nhếch mối, không còn cách nào khác đàng giải thích, “Dòng suối này nằm giữa hai ngọn đồi, địa hình gập ghềnh, đặc biệt bên kia, sườn núi nghiêng, đá lởm chởm, nhưng trên đỉnh núi mắt thường có thể thấy hàng loạt cây quả bà bà, với địa hình như vậy, rất dễ có khỉ đuôi dài tụ tập. Nếu các bạn muốn trải nghiệm cảm giác bị lũ khỉ đuổi, cứ việc qua đó xem.” Lạc ca cười với ý đồ xấu.
Tất cả mọi người đều từ chối, cám ơn, không cần.
Lạc ca ngay lập tức nghiêm túc nói, “Nhanh lên! Chia thành ba đội, một đội phụ trách dọn dẹp trại, một đội đi hái thực vật ăn được xung quanh, và một đội theo tôi đi săn, lớp mình cần nhiều đồ ăn lắm, nhớ làm nhiều lửa trại nhé.”
Bạch Hiển với tư cách là đội trưởng, ngay lập tức đứng dậy phân chia đội ngũ, 60 người theo huấn luyện viên ra ngoài săn bắn, những người còn lại, Bạch Hiển để lớp trưởng ở lại trại để phân công.
Một nhóm người rời khỏi nơi cắm trại, vừa ra ngoài, Lạc ca đã cười rất “thân thiện” nói, “Đã tới rồi, thứ nào có hàm lượng protein cao nhất trong tự nhiên.”
Trên mặt Bạch Hiển liền xuất hiện vẻ từ chối, thế nhưng Lạc ca thì không bỏ qua, khéo léo chặt một khúc cây to bằng vòng tay, bên trong thân cây có những sinh vật dài, màu trắng đang quằn quại, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức cứng lại.
Lạc ca cười thầm, “Nhanh lên, mỗi người lấy một miếng, nếu không đủ thì có thể tìm cái khác, chắc chắn không thiên vị.”
Mọi người: Tôi thật sự cảm ơn bạn!
Tất cả đều nhìn về phía Bạch Hiển, nếu họ không đi ra ngoài thì có lẽ không phải trải nghiệm nỗi khổ này?
Bạch Hiển đưa mắt xin lỗi họ, rồi lập tức bị Lạc ca kéo ra, “Đến đây, đội trưởng cùng làm mẫu trước nhé!”
Bạch Hiển bị kéo ra với vẻ mặt như không còn gì để mất, ánh mắt của mọi người nhìn hắn ngay lập tức chuyển sang đồng cảm.
Công việc ngắt đầu bỏ đuôi không mất hai giây đã xong, Bạch Hiển chọn tự cho vào miệng, cảm giác sẽ tốt hơn là bị nhét vào.
Bỏ qua vị kỳ lạ và cảm giác khó tả, Bạch Hiển không nhai hai cái đã nuốt xuống, rồi cố gắng không biểu hiện gì, thậm chí còn rất bình tĩnh.
Người bên cạnh tỏ ra tò mò, “Vị thế nào?”
Bạch Hiển và Lạc ca nhìn nhau, Lạc ca biết hắn đang nghĩ gì, cười một cái, “Tôi đã nói là cảm giác ổn mà, đúng không?”
Bạch Hiển không nói gì, chỉ gật đầu.
Những người khác nghi ngờ nhìn hắn một cái, Tưởng Trung dũng cảm trở thành người thử thứ hai——
“Ọe……Đọi trưởng cậu lừa tôi.”
Bạch Hiển không biết từ lúc nào đã lấy nước và điên cuồng uống nước, vừa cười vừa uống, suýt chút nữa thì phun ra, “Haha haha haha, không thấy tôi chỉ gật đầu sao? Các cậu có thấy tôi gật đầu với ai không? Hơn nữa tôi không có nói gì.”
Chưa nói, chưa xác định, vậy thì không được xem là lừa.
Tưởng Trung không thể tin nổi nhìn hắn, rồi tự lấy một cái định nhét vào miệng Bạch Hiển, liệu Bạch Hiển có để hắn thành công? Ngay khi hắn hành động thì đã tránh xa rồi.
Vì thế Tưởng Trung đổi mục tiêu, “Nhanh lên, mọi người đều phải thử một chút…”
“Cảm ơn, nhưng không cần!”
“Không, cậu cần…”
Câu chuyện nhỏ này nhanh chóng qua đi, huấn luyện viên vừa dạy họ cách phân biệt dấu chân, vừa dẫn họ đi qua một khu rừng, đến một ngọn đồi.