Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 111
Chỉ có điều con báo này có vẻ hơi bất an, liên tục vòng quanh trong lồng, nếu có ai đến gần thì sẽ gầm lên rất hung dữ, nhìn kỹ mới thấy chân nó bị một vết thương lớn, máu liên tục chảy ra ngoài.
Đoàn thương buôn tự nhiên biết điều này, nhưng họ không dám thả nó ra để xử lý khi con báo vẫn còn sức sống, chỉ có thể nhịn đói một lúc, đợi lát nữa sẽ quay lại băng bó.
Mọi người bên cạnh vẫn đang thảo luận, Bạch Hiển lùi ra, đưa sự chú ý đến việc tìm quán ăn.
Trên đường còn có nhiều sinh viên của hai học viện, hầu hết sinh viên Thiên Huyền thấy hắn đều sẽ chào hỏi, Bạch Hiển cũng mỉm cười vẫy tay chào lại.
Còn nhóm người Tử Vi Tinh thì đa phần đều đang lặng lẽ quan sát hắn, Bạch Hiển hoàn toàn không hề hoảng sợ, không màng đến thái độ của họ, khiến không ít người Tử Vi Tinh âm thầm đánh giá Bạch Hiển.
Bỗng nghĩ đến lớp trưởng và Tôn Tiểu Vi, Bạch Hiển hỏi họ có muốn mang một chút đồ ăn qua không, khi nhận được câu trả lời từ chối, Bạch Hiển tự mình lượn lờ trong thị trấn.
Cuối cùng lượn một hồi, Bạch Hiển chọn một quán mì súp, gọi một bát mì bò, ngồi ở cửa quán, cầm thực đơn chờ đợi, thì bên cạnh có vài người đến, Bạch Hiển tò mò ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó ngay lập tức cúi đầu xuống, trong lòng không ngừng châm chọc, trời ơi, trong số mấy người này có hai người mà hắn đã từng xem qua tài liệu nè!
Mấy người rất tự nhiên đi vào trong, biết là không còn chỗ ngồi, liền ngồi vào bàn cạnh Bạch Hiển, nhưng do có quá nhiều người, một bàn không đủ, nên một cô gái ăn mặc đơn giản đến chào Bạch Hiển, “Chào bạn, bạn ngồi một mình à? Chúng tôi có thể ngồi chung bàn không?”
Bạch Hiển thở dài trong lòng, ngẩng đầu lên nói rất nhẹ nhàng, “Được thôi, tôi chỉ có một mình.”
Gần như ngay lập tức, Bạch Hiển nhận thấy ánh mắt của một cậu con trai bên cạnh đang nhìn hắn đã có sự thay đổi, chắc chắn là đã bị nhận ra rồi!
Bạch Hiển nhấc tách trà trên bàn lên và uống một ngụm, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Cô gái này kéo theo một trai một gái ngồi lại, rồi cười tươi nói, “Chào bạn, chào bạn, chúng tôi là người của Tử Vi Tinh, tôi chưa gặp bạn bao giờ, bạn là học sinh của Thiên Huyền à?”
Bạch Hiển nâng mày, hắn cứ nghĩ rằng quan hệ giữa hai học viện này là nước với lửa, “Ừm.”
Hành động có chút ngổ ngáo này khiến hai cô gái đối diện hơi đỏ mặt, “Tôi biết mà, bạn đẹp trai như vậy, chắc chắn là tôi không thể không có ấn tượng, tôi giới thiệu một chút, tôi là Rebecca, đây là chị tôi, Erin, còn người này là bạn cùng lớp với tôi, La Bố.”
Sự chú ý của Bạch Hiển chuyển sang cô gái lạnh lùng bên cạnh, gương mặt toát lên vẻ khí chất, ánh mắt lạnh như nước, nhưng khi nhìn về phía Rebecca thì rõ ràng đã dịu dàng hơn nhiều.
Wow, chẳng lẽ là muội khống? Bạch Hiển nở nụ cười, “Xin chào, tôi là Bạch Hiển.”
Những người này chỉ nói tên mà không nói họ, nhưng Bạch Hiển hoàn toàn không nghi ngờ về thân phận của họ, như thể khí chất bẩm sinh đã đủ để giải thích mọi chuyện.
Cả hai bên không nói thêm gì nữa, Erin và mọi người chắc cũng biết chuyện của hắn, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Hiển lại khiến họ ngạc nhiên.
Trong lòng Bạch Hiển mơ hồ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, may mà ông chủ nhanh chóng cứu hắn ra khỏi tình thế này, “Mì bò đây rồi.”
“Cảm ơn ông chủ.” Bạch Hiển cầm đũa lên ăn như thể xung quanh không có ai.
Ánh mắt Erin thoáng sáng lên, quay sang chống lại ánh của của Scott ở bàn bên cạnh, hai người đối diện nhau một cái, mọi thứ như đã được hiểu mà không cần nói.
Trong một bữa ăn, Bạch Hiển đã nhanh chóng ăn xong, ở đây, hai bàn chỉ có mỗi hắn là học sinh Thiên Huyền, bầu không khí cực kỳ ngượng ngùng, mặc dù Rebecca cứ nói những chuyện thú vị với Erin, thỉnh thoảng Erin cũng đáp lại, nhưng không khí thật sự rất kỳ lạ.
Bạch Hiển đặt bát xuống, lau miệng rồi gật đầu chào vài người, rồi rời khỏi nơi thị phi này.
Phía sau hắn, Rebecca thu lại vẻ hồn nhiên, nhỏ giọng nói với Erin, “Chị cảm thấy thế nào?”
“Có thể kết giao, cũng có thể tùy ý.” Erin lạnh lùng đáp.
“Trong nhà đã nói, tốt nhất không nên trở thành kẻ thù, nhưng nếu đe dọa tới chúng ta……” Scott bên cạnh bổ sung một câu, mọi người đều cúi đầu ăn, không nói gì nữa.
Bạch Hiển rời khỏi quán mì, không có ý định quanh quẩn nữa, hắn định tìm Vương Kha, mở quang não lên: Tiểu Kha Cậu đang ở đâu?
Vương Kha: Tiểu Hiển! Mình đang ở quán trà, cùng anh em sinh đôi nhà Anthony, cậu có muốn qua không?
Bạch Hiển: Tôi sắp qua đây.
Bạch Hiển trực tiếp từ con đường ồn ào đi qua, đi ngang qua nhiều thương nhân, động tác mượt mà như cá bơi trong nước, khiến nhiều người chú ý đến hắn.