Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 122
Cuộc chiến sắp nổ ra, Hắc Phong từ bỏ cách tấn công lao xuống từ trên không, chuyển sang bay quanh con Griffin, con Griffin đứng giữa sân, đôi cánh nhẹ nhàng vẫy động, mỗi động tác đều thay đổi hướng gió xung quanh.
Hắc Phong hoàn toàn bị khắc chế, nhưng nó không hề hoảng loạn, mà đột ngột lao xuống, khi con Griffin bị dọa, đột ngột vỗ cánh bay lên, nó lại quay đầu rời khỏi phạm vi tấn công của Griffin.
Lần này nhanh như chớp, thời gian cực ngắn, thật sự có một khí thế như chim én bay qua không để lại dấu vết, gọi tắt là khiêu khích.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra một lúc, Bạch Hiển ở chỗ tối suýt nữa đã cười thành tiếng, cắn chặt răng giữ chặt khuôn mặt của mình, tiếp tục che giấu hơi thở của mình.
Lần khiêu khích này rõ ràng đã khiến cho Griffin nổi giận, nó lập tức bay lên không trung đuổi theo Hắc Phong, sự chênh lệch về kích thước khiến nó không linh hoạt bằng Hắc Phong, vì vậy Griffin đã phát ra vài lưỡi gió, cố gắng chặn lại động tác của Hắc Phong.
Hắc Phong đã tránh được những đòn tấn công này bằng một thân pháp khéo léo, sau đó vào khoảnh khắc đối phương dừng lại suy nghĩ, nó bất ngờ lao thẳng tới, khi mỏ của nó sắp chạm vào đối phương, Griffin đột ngột bay lên để tránh, thì nó nhấc người lên, lộ ra một đôi móng vàng.
Scott biến sắc, lập tức ra lệnh cho Griffin né tránh, nhưng động tác của Hắc Phong còn nhanh hơn họ tưởng, trực tiếp chộp một cái lên đầu Griffin, lông trắng lập tức bay ra, trên đỉnh đầu Griffin đã hói một mảng, còn để lại vài vết máu.
Lợi thế đầu tiên, lại bị Hắc Phong nắm giữ!
Nhưng dù sao Hắc Phong cũng bị khắc chế rất nghiêm trọng, trong thời gian tiếp theo, Griffin tiếp tục phát động lưỡi đao gió, mơ hồ tạo thành một cơn lốc gió khiến không khí xung quanh trở nên cực kỳ không ổn định, Hắc Phong không thể kiểm soát tốt như Griffin, bay còn khó khăn, nói gì đến việc tránh lưỡi đao.
Sau vài lần, lông vũ của Hắc Phong đã rơi rụng vài cái, trên người cũng xuất hiện một vài vết thương, Vương Kha quyết định từ bỏ cuộc thi một cách dứt khoát, “Chúng tôi đầu hàng.”
Hắc Phong bay vòng quanh trên không, đáp xuống vai Vương Kha, đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn Griffin, đầy vẻ không phục, sau đó nó cử động móng vuốt, Vương Kha vỗ về nó, nhẹ nhàng nói với Scott lần nữa, “Chúng tôi đầu hàng.”
Scott không nói gì chế nhạo, hắn nhìn Hắc Phong một lúc lâu, rồi chậm rãi nói, “Ồ.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều nghẹn lại, cái “ồ” này có nghĩa là gì vậy?!
Nhóm người của Scott nhìn nhau, đối với ngự thú của Vương Kha, họ đều trở nên chú ý, nhưng Rebecca vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên mặt, “Vậy chúng ta cùng vào nhé?”
Mọi người đi về phía trạm nghỉ, dù đã quyết định cùng sử dụng, nhưng hai đội vẫn rõ ràng tách biệt, Bạch Hiển nhìn con rắn nhỏ màu đen trong tay, suy nghĩ một chút, rồi lại ném nó trở lại trong túi, sau đó bảo Lam Giáng thu nhỏ cơ thể theo kịp Vương Kha, còn mình thì quay lại bên cạnh nhóm Bình Duy, thì thầm nói, “Lớp chiến đấu đã gặp phải Erin, họ đã giành quyền chia sẻ trạm nghỉ, các cậu có nghĩ chúng ta có nên qua đó không?”
Đồng tử nhóm người Bình Duy chấn động, dù đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Tử Vi Tinh, nhưng không có nghĩa là họ có thể giữ tâm lý bình thường với Rebecca.
Mọi người nhìn nhau, một lúc lâu, Bình Duy mới thì thầm nói, “Hay là chúng ta ở lại bên ngoài? Chờ một chút người của chúng ta, cũng có thể theo dõi động tĩnh của họ.”
Mấy người Bạch Hiển đồng ý với cách này, mang theo đồ đạc đi theo sau.
Nhóm Vương Kha bước vào một trạm nghỉ trống rỗng, vừa tìm được một chỗ ngồi hơi khuất thì nghe thấy có tiếng động từ bụi cỏ phía sau hàng rào.
Cảnh giác quay lại nhìn, một con rắn màu xanh tím rất quen thuộc ló đầu ra từ bụi cỏ, Hắc Phong ở trên vai cũng động đậy một chút, nhưng không phải để đuổi đi, mà là để lại gần.
Tim Vương Kha lập tức đập thình thịch, tiểu Hiển đang ở gần đây!
Nhận thức này khiến hắn hơi phấn khích, nhưng may mắn là hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay ra phía sau, con rắn xanh cẩn thận bò lên, quấn quanh cổ tay hắn vừa đủ hai vòng, cắn đuôi của mình lại, trông giống như một chiếc vòng tay.
Vương Kha nhìn sang nhóm người Anthony đang nói chuyện với Erin, kéo ba lô về phía trước che chắn, cúi đầu hỏi nhỏ, “Lam Giáng? Tiểu Hiển có phải đang ở gần đây không?”
Lam Giáng nhẹ nhàng gật đầu, Vương Kha mìm cười, hắn không rõ tại sao Bạch Hiển không xuất hiện, nhưng có lẽ là không muốn để người của Tử Vi Tinh biết rằng họ có hai đội đã đến đây, vì vậy cũng không nói thêm gì, chỉnh lại tay áo cho vừa vặn che kín cơ thể Lam Giáng, vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh.