Site icon TruyenVnFull

Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 127

Bạch Hiển sớm đã rơi vào trạng thái mơ màng, bị giật mình bởi âm thanh đột ngột xuất hiện, cả người ngã ngồi xuống đất, mơ màng quay lại, nhìn thấy hai người, tai lập tức đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, cố gắng phủi phủi quần, “Khụ, không có gì, anh đi đâu vậy?”

Đường Ninh có chút tiếc nuối thu tay về, cầm một con gà mở cửa, “Cậu tự vào đi, không khóa đâu, bọn ta mới đi săn ở sau núi, sắp đi rồi, làm ít món ăn cho chú Jason để dành ăn.”

Trên tay Jason còn cầm một miếng thịt heo, Bạch Hiển rõ ràng gật đầu, không trả lời câu đầu tiên của hắn, mà trực tiếp đi vào trong, “Hehe, chú Jason, cháu đến xin ăn đây, tối qua cháu đã đến, nhưng không gặp chú.”

Jason đưa thịt cho Đường Ninh, tiếp đãi Bạch Hiển, cười nói, “Tối qua bên kia sau núi có chút chuyện, có một con ma thú chạy ra, chú đi xem một chút, không có gì nghiêm trọng, giải quyết nhanh thôi.”

Ánh mắt Bạch Hiển lóe leenm “Hửm? Ma thú gì vậy? Mạnh không ạ?……”

Hai người lập tức bắt đầu trò chuyện, hoàn toàn không để ý đến Đường Ninh, hắn lắc đầu thở dài, thôi, hai người này đều không phải là người hắn có thể chọc vào, tốt nhất là cứ làm bữa ăn thôi.

“Ăn chút gì đó trước đã, cháo sáng đã nấu xong rồi, Tiểu Hiển cậu ăn trước đi, ăn xong chờ tôi xử lý thịt khô là có thể đi, cậu đã dọn đồ chưa? Nếu chưa thì đợi một chút đi dọn, hay là cậu muốn ở lại thêm vài ngày?” Đường Ninh bưng cháo ngắt lời họ.

Bạch Hiển lắc đầu, “Không cần đâu, lát nữa về thôi, ông ngoại sẽ lo lắng.”

“Ừ, vậy nhanh ăn đi.”

Bạch Hiển ăn xong, tựa vào cạnh bếp, nhìn Đường Ninh thành thạo xử lý nguyên liệu, cho vào nồi ninh, hương thơm lan tỏa trong không khí khiến mũi hắn ngập tràn, hơi nước mờ mịt che khuất tầm nhìn của hắn.

Bạch Hiển trong lòng “tsk” một tiếng, quả thật đàn ông nghiêm túc thì đẹp nhất, nhìn ánh mắt tập trung của Đường Ninh, cái miệng mím lại, cái cằm căng thẳng, đúng là một cỗ máy thu hút sự chú ý!

Ánh mắt hơi động, không gian vang lên tiếng kêu phấn khích của Mạc Tư, Bạch Hiển đột nhiên nhớ ra, lâu lắm không gặp Khiếu Thiên, rồi nghĩ đến Khiếu Thiên nhiệt tình và bộ lông trắng đẹp của nó, Bạch Hiển ngứa tay xoa xoa, “Này, Đường Ninh.”

Đường Ninh đang khuấy món ăn, không ngẩng đầu lên, “Hửm?” Một âm điệu thể hiện sự nghi ngờ với Bạch Hiển.

Bạch Hiển nén lại chút cảm giác kỳ lạ trong lòng, “Khụ, Khiếu Thiên của anh đâu? Lâu rồi ta không thấy nó.”

Đường Ninh mỉm cười một cái, “Nó đang ngủ, cậu có muốn xem không?”

Bạch Hiển phức tạp nhìn hắn, câu này nói ra, không lẽ nếu hắn muốn xem thì sẽ gọi Khiếu Thiên dậy sao?

“Nếu cậu muốn xem thì tôi sẽ thả nó ra, chắc chắn không quan trọng bằng cậu vui đâu, Khiếu Thiên sẽ không tức giận đâu.” Đường Ninh trả lời thẳng thắn như đọc tâm vậy.

Bạch Hiển suýt sặc nước, không thể tin vào những gì hắn nói, đây có phải là đang dỗ dành không? Đang dỗ dành người khác sao? Ôi, phản ứng đầu tiên của Bạch Hiển lại là, Khiếu Thiên thật tội nghiệp, theo một chủ nhân như vậy, rồi lại nhận ra đối tượng bị dỗ dành lại chính là mình, nên mặt lại đỏ lên, ánh mắt lơ đãng, một lúc lâu không nói nên lời.

Đường Ninh lén mỉm cười, thấy phản ứng của Tiểu Hiển, quả nhiên chiến lược của Chu Ngạn và Lăng Vị có chút tác dụng, tay vung lên, thả Khiếu Thiên ra ngoài bãi cỏ, “Nó tỉnh rồi, đòi ra ngoài, cậu đi tìm nó đi.”

Bạch Hiển như được giải cứu thở phào nhẹ nhõm, ra đến bãi cỏ, thấy một con sói trắng còn đang mơ màng, bỗng nhận ra, đây là Đường Ninh cố ý tạo cơ hội cho hắn, Bạch Hiển lại vô thức mỉm cười, ôi trời ơi, cậu bé ấm áp như vậy, thật sự có ai không thích sao?

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Bạch Hiển đột nhiên ngừng lại dòng suy nghĩ, đi về phía Khiếu Thiên, thì thầm nói, “Khiếu Thiên? Lâu quá không gặp, cậu không quên tôi chứ?”

Rồi Khiếu Thiên bằng hành động đã chứng minh trí nhớ của mình không giống như một đứa trẻ ba tuổi, nó lao tới, đẩy Bạch Hiển ngã xuống đất, rồi tiếp tục cọ cọ điên cuồng.

Bạch Hiển bị lông của nó làm ngứa ngáy, vừa cười vừa đưa tay ngăn lại, “Được rồi được rồi……Khiếu Thiên……Cậu đứng dậy đã……”

“Ngao ô ô……” Khiếu Thiên thu lại hành động phấn khích, nằm xuống đất, thè lưỡi nhìn Bạch Hiển.

Cảm giác khi bị đôi mắt chó nhìn chằm chằm là như thế nào, Bạch Hiển chỉ cảm thấy tim mình như muốn tan chảy, liền lao tới, nằm lên người Khiếu Thiên mà vuốt ve.

Exit mobile version