Đường Ninh nhìn Bạch Hiển một cái phức tạp, bây giờ mới nhớ à? Nhưng mà… “Yên tâm đi, ngày mai cậu sẽ lên cùng với tôi, tiêu đề sẽ là 【Giật mình Con trai trưởng của môt vị chấp hành quan ngồi ăn thịt nướng với người khác lúc nửa đêm, hóa ra là……】 và mấy tin tức tương tự sẽ tràn ngập trên bảng Hot Search, và rồi trong vòng chưa đầy năm phút sẽ bị gỡ bỏ không thương tiếc, không bao giờ xuất hiện lại.”
Bạch Hiển bị hắn chọc cười không chịu nổi, “Nhưng bây giờ họ đang chụp ảnh đấy?”
Đường Ninh vẫn giữ vẻ bình thản, “Chụp thì chụp thôi, dù sao cũng không đăng được.” Hơn nữa, hắn cũng khổng phải lần đầu lên tinh võng hay diễn đàn, là con trai trưởng của một chấp hành quan, từ nhỏ hắn đã quen với việc này rồi.
Bây giờ Bạch Hiển ở bên hắn, càng không có khả năng bị lộ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh liếc nhìn Bạch Hiển, có chút mong đợi nhóc con sẽ hỏi cái gì, quả nhiên câu tiếp theo, Bạch Hiển nói, “À đúng rồi Đường Ninh, tôi còn muốn hỏi anh một chút về chuyện này.”
Đường Ninh gật đầu, “Hỏi đi, cậu có ăn tôm càng không?”
Bạch Hiển vội vàng trả lời, “Ăn, mà nghiêm túc hơn một chút, tôi muốn hỏi…” Nhìn xung quanh, Bạch Hiển hạ thấp giọng, “Sắp đến giải đấu ngự thú qoàn quốc, tôi phải làm sao đây?”
Đường Ninh vẫn cực kỳ bình thản, “Nếu cậu đang lo lắng gì thì tôi có thể nói với cậu là không cần lo lắng đâu, lão cha tôi cũng có một chút thông tin, vài vị tướng quân đối với cậu, một ngự thú sư long tộc mới xuất hiện, vẫn đang giữ thái độ quan sát, thậm chí còn hơi buông lỏng, chỉ cần không gây ra chuyện lớn, thì cơ bản là không vấn đề gì.” Đường Ninh chớp mắt nhìn Bạch Hiển, “Tôi nghĩ cậu có cách giải quyết đúng không?”
Bạch Hiển hơi đỏ mặt, “Thì phải xem cái cách này đến mức nào.”
Đường Ninh bỗng nhiên nghiêm túc lại, hỏi, “Vậy cho tôi biết con số, hiện tại cậu có bao nhiêu ngự thú?”
Bạch Hiển nhìn hắn, do dự một lát, “Uhm… bây giờ có thể sử dụng, khoảng chục con thôi…”
Hắn không nói dối, quả thật có thể sử dụng khoảng chục con nhưng Đường Ninh nhìn ánh mắt lấp lánh của hắn thì cười, thôi được, hắn cũng không nói rõ, “Được rồi, chục con thì nhiều, nhưng cũng không phải là không có tiền lệ.”
Đến lượt Bạch Hiển sốc nặng, “Thật không? Còn ai có nhiều ngự thú như vậy nữa không?”
Đường Ninh vẫn bình thản, “Bệ hạ á.”
Bạch Hiển:……
Nhìn vẻ mặt hắn vẫn chưa kịp phản ứng, Đường Ninh khẽ cười, “Tôi không nói sai mà, bệ hạ hồi trẻ rất thích nuôi ngự thú, đủ loại ngự thú kì lạ, bất cứ con nào có chút sức chiến đấu đều được gửi đến từ khắp nơi, bệ hạ thấy thích thì giữ lại, không thích thì thưởng cho quan viên hoặc giao cho vườn thú để nuôi, thậm chí còn mở ra một khu bảo tồn thiên nhiên bán hoang dã riêng biệt.
Bệ hạ có thể nói là yêu thú như mạng, không chịu nổi khi chúng bị ức hiếp, chỉ là một số giống ngự thú thực sự quá kỳ lạ, cách nuôi cũng không hiểu, dẫn đến nhiều động vật quý hiếm bị chết, mỗi lần như vậy, bệ hạ đều phải buồn bã rất lâu, ồ đúng rồi, lão cha còn nói, bệ hạ có chút hứng thú với ngự thú của cậu, có thể cậu sẽ biết khi tham gia giải đấu quốc gia.”
Bạch Hiển: “……Tôi có phải cảm ơn ông ấy không.” Lần này không ai đến gây phiền phức cho hắn, không lẽ lại có sự can thiệp của vị vua này? Nghĩ thôi đã thấy không ổn.
Đường Ninh cười một cái, không nói gì, đưa cho hắn một đĩa tôm càng đã lột vỏ, “Ăn đi, nguội thì không ngon đâu.”
Bạch Hiển nhìn đĩa tôm, tâm trạng phức tạp, hắn không để ý, trong lúc hỏi, Đường Ninh vẫn chăm chỉ lột tôm cho hắn? Quan hệ tốt đến mức này sao?
Bạch Hiển thở dài, ai nghe thấy cũng không khỏi cười hỏi, Đường Ninh cũng vậy, Bạch Hiển nhìn hắn, lại thở dài, “Haizz, anh tốt với tôi như vậy……”
Hắn nói đến đây thì dừng lại, Đường Ninh rõ ràng đã chuyển sự chú ý sang hắn, Bạch Hiển thầm cười một tiếng, rồi tiếp tục nói, “Khi về, không biết Bạch Quỳnh như thế nào rồi? Ngốc tử đó chắc chắn không chăm sóc tôi như vậy đâu.” Còn làm một biểu cảm chê bai.
Đường Ninh suýt nữa không thở nổi, hít vào hai cái, ra hiệu mình cần bình tĩnh, rồi trêu chọc nói, “Vậy để cậu ta đến học với tôi, hoặc tôi có thể trực tiếp tiếp quản.”
Âm cuối của hắn mang theo chút run rẩy, vì câu này đã rất rõ ràng rồi.