Site icon TruyenVnFull

Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 174

Ít nhất hiện tại, thái độ của nhóm quản lý này rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc mới gặp họ, mọi người cứ như vậy theo sau người mặc đồ đen, người dẫn đầu đột nhiên quay lại hỏi họ,

“Các cậu có giấy thông hành không? Nếu không thì làm một cái.”

Họ sao có thể không có, trực tiếp mở giấy thông hành trên quang não, nên người dẫn đầu lại vẫy tay, “Được, vậy thì đi thẳng tới bệnh viện.”

Cuối cùng thì họ cũng bị thương, giữ tinh thần “đã đến đây thì phải đi tiếp”, nên mấy người không do dự nhiều, rất tùy ý đi theo sau bọn người mặc đồ đen lên xe của họ.

Đúng vậy! Nhóm người mặc đồ đen có xe! Khi thấy nhiều loại phương tiện như ngự thú, thực vật, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc xe bán tải quen thuộc, không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác lạ lẫm, khóe miệng Bạch Hiển co giật một cái, nhưng lại càng quan tâm đến tình hình của Aura hơn.

Dù sao thì việc triệu hồi Thanh Long tiêu tốn tinh thần lực không hề kém so với triệu hồi các con rồng khác, sau khi lên xe, Bạch Hiển bắt đầu cảm thấy tinh thần uể oải, ban đầu Đường Ninh còn tưởng hắn quá mệt, nên đã đặt đầu Bạch Hiển đang lắc lư lên vai mình để tựa vào, nhưng vừa quay đầu lại, trong xe có bảy người, ngoại trừ hắn, tất cả đều có dấu hiệu buồn ngủ, Đường Ninh ngẩn ra một chút, chạm mắt với Việt Trạch.

Quả không hổ danh là bạn từ nhỏ, ăn ý vô cùng, Đường Ninh ngay lập tức nhắm mắt lại theo cảm giác mệt mỏi đang tràn lên cơ thể, trong xe ngập tràn sự yên tĩnh.

Một lúc sau, hai người mặc đồ đen ngồi ở ghế lái và ghế phụ đã nhìn vào gương chiếu hậu,

“Chắc là ngủ rồi nhỉ?”

“Chắc chắn, A Miên chưa bao giờ làm hỏng việc.”

Trong xe lại trở về sự yên tĩnh, chỉ có điều họ không để ý rằng, khi xe chạy qua một con đường, một bóng trắng lướt qua từ trên không, bay về phía quán trọ.

——

“Chắc sắp tỉnh lại rồi nhỉ? Có phải nên chuyển họ vào phòng bệnh không?”

“Chuyển đi đi, thời gian bên chỗ đại nhân có thể không đủ đâu, cậu chuyển họ về, tôi sẽ đi giao…”

Chuyển đi đâu? Thời gian nào? Bạch Hiển mơ màng nghe thấy một số cuộc trò chuyện, ngay sau đó cảm thấy dưới mình bắt đầu di chuyển, có vẻ là đang đẩy giường đi, hắn mơ màng nghĩ.

Trong đầu, Mạnh Chương và một số con rồng nhỏ bắt đầu giúp hắn sắp xếp lại tinh thần lực, rất nhanh hắn đã hồi phục lại lý trí, nhưng để tránh làm rối loạn, hắn vẫn nhắm chặt mắt, giả vờ chưa tỉnh, cố gắng nghe người bên cạnh đẩy mình tiết lộ thông tin gì.

Nhưng khiến hắn thất vọng là, cho đến khi người này mở một cánh cửa và đưa hắn vào trong, cũng không gặp được ai có thể khiến hắn mở miệng, đành phải thôi, chờ người này quay lưng rời đi, hắn cẩn thận mở mắt, trước mắt là một căn phòng trắng quen thuộc, mũi hít vào một mùi thuốc sát trùng.

Đây là một phòng đôi không lớn lắm, quay đầu lại, trên giường khác là Việt rạch, rõ ràng Việt Trạch đã sớm tỉnh dậy, sau khi người kia đi rồi đã ngồi dậy, nhìn thẳng vào Bạch Hiển.

“Việt Trạch ca? Anh cũng ngủ rồi à?” Bạch Hiển thậm chí lười biếng không muốn đứng dậy, chỉ thoải mái nằm trên giường quay đầu hỏi anh ta.

Việt Trạch mỉm cười, “Ừ, có vẻ như có cách nào đó khiến chúng ta không hay biết mà ngủ, nhưng cũng hơi giống như gây mê, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tinh thần lực, nên mới khiến chúng ta không phòng bị, tôi đã kiểm tra một chút, trên người tôi không có dấu hiệu gì bị tác động, cậu xem mình đi.”

Bạch Hiển ngồi dậy, gật đầu, cảm nhận xem trên người có gì không ổn, đồng thời trong đầu cũng hỏi Mạnh Chương, “Mạnh Chương, trong thời gian tôi ngủ qua, đã xảy ra chuyện gì không?”

Giọng nói của Mạnh Chương có chút nghiêm túc, “Sau khi Long Chủ ngủ quên, đã được bạn bè đưa đến một bệnh viện, những kiểm tra ban đầu đều rất bình thường, nhưng sau khi hoàn thành các kiểm tra định kỳ, có người đã thả một ít khí vào người cậu, tôi nghĩ đây cũng có thể là một loại khả năng tức thì của ngự thú, khiến cho biển tinh thần rơi vào trạng thái ngủ say, vì vậy tôi cũng không rõ những chuyện sau đó, Long Chủ vẫn nên kiểm tra cẩn thận một chút.”

Bạch Hiển nhíu mày, nắm bắt được điểm không đúng trong lời nói của hắn, “Chờ một chút? Ý cậu là là chỉ có mình tôi bị buộc phải hít vào khí không rõ nguồn gốc sao?”

“Ừm… Có lẽ là vậy, dù sao tôi cũng chỉ ở trong Long Đảo, tầm nhìn không lớn, tôi cũng không thể chắc chắn, dù sao bên cạnh cậu, Việt Trạch không có đoạn đó.”

Exit mobile version