Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 53
Khoảng đất trống trước nhà đủ lớn nên Bạch Quỳnh đã đến cửa hàng tiện lợi mua một đống pháo, hiện tại pháo hoa đã hoàn toàn xếp vào những mặt hàng thân thiện với môi trường, chỉ có hoa mà không có khói, hỗn hợp cháy của ngọn lửa có thể nhanh chóng phân hủy, không còn phải lo lắng về việc ô nhiễm môi trường.
Một vài quả pháo bông bay lên, nổ ra những bông hoa rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời đêm, Bạch Hiển chơi tới phát điên, trong những ngọn lửa lạnh xuyên qua xuyên lại, tay cầm vài cây pháo đuôi cãi nhau với Bạch Quỳnh.
Âm thanh của pháo và pháo bông phủ lấp mọi âm thanh khác, Bạch Hiển quay lại, thấy người lớn trong nhà đang nhìn họ qua cửa sổ, đã không nghe thấy tiếng hét của họ nhưng Bạch Hiển nhịn không được nở nụ cười, thật tốt.
“Tiểu Hiển? Con dậy rồi à? Có lạnh không?” Bạch phu nhân đẩy cửa đi vào, vội vàng đắp chăn cho hắn, tối hôm qua loa phát thanh ở chủ thành vang lên, nhiệt độ sắp giảm mạnh, yêu cầu người dân chuẩn bị biện pháp bảo vệ.
Bạch phu nhân nhanh chóng lấy chăn bông và quần áo ấm trong tủ ra cho họ, vốn Bạch Hiển không muốn đắp, nhưng trước khi ngủ đã mở cửa sổ, thành công nhận được sự yêu thương từ cơn gió lạnh, ngay lập tức rúc vào chăn.
Đến nửa đêm, nhiệt độ trực tiếp giảm xuống dưới 0 độ, điều hòa thông minh trong phòng đã bật chế độ sưởi để giúp Bạch Hiển tránh bị cảm lạnh.
Bạch Hiển thò đầu ra, nhiệt độ xung quanh đã tăng trở lại, hắn nheo mắt lẩm bẩm: “Mẹ, không lạnh nữa.”
Nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh nguyên nhân là do không khí lạnh đặc trưng được bảo phủ ở chủ tinh, thường chỉ kéo dài một đến hai ngày, rất nhanh sẽ trở lại cảnh sắc bốn mùa như xuân.
Bạch phu nhân được sự dễ thương của hắn đánh trúng, đi qua nhéo mặt hắn một chút: “Nhanh dậy đi, tuyết đã dày lắm rồi, hôm nay có đi ra ngoài chơi không?”
Tối hôm qua chơi tới tận 1 giờ đêm mới đi ngủ, bây giờ đã gần 10 giờ, thấy bọn họ vẫn chưa dậy, Bạch phu nhân mới đi lên gọi dậy.
Bạch Hiển thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, quả nhiên là một thế giới tuyết, mắt lập tức sáng lên: “Đi! Hôm nay con đã hứa dẫn mọi người đi chủ thành chơi!”
Rõ ràng là hắn muốn đi chơi, nhưng Bạch phu nhân lại nghẹn cười: “Được, mau dậy đi, mẹ đi kêu anh trai của con dậy!”
“Được!”
——
“Thế nào? Định đi chơi ở đâu à?” Bạch Quỳnh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, liền hỏi Bạch Hiển.
Mọi người đều mặc áo giữ ấm, ôm sát vào người, nhìn không hề cồng kềnh, Bạch Hiển liền mở quang não ra xem, “Hay là đi công viên giải trí? Chơi xong ở bên cạnh còn có một thủy cung và rạp chiếu phim, xung quanh cũng có nhiều nhà hàng.”
Mọi người không có ý kiến gì, đi đâu cũng đều vui.
Công viên giải trí này còn lớn hơn nhiều so với những cái hiện đại, các trò chơi lại quen thuộc khiến người ta thấy thân thuộc, ở bên cạnh lối đi còn có một mô phỏng cảnh rừng nguyên sinh cho các ngụ thú chơi.
Xung quanh người đến người đi, rất náo nhiệt, bọn họ nhanh chóng bị phân tán, Bạch Hiển chưa đi được mấy bước thì va phải một cậu nhóc khoảng mười một, mười hai tuổi.
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cậu nhóc lập tức đứng dậy giải thích, quay đầu đi về hướng khác.
Một cậu bé tóc vàng mắt xanh, đang khó khăn vật lộn giữa đám đông, Bạch Hiển như thấy được bản thân trước đây, đưa tay kéo lại: “Nhóc đang làm gì vậy, đang tìm người sao?”
Nhóc con ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, “Ừm, em đang tìm anh trai.”
Những lời quen thuộc này làm Bạch Hiển không nhịn được mà cười, “Anh trai nhóc là ai, anh giúp nhóc tìm, được không?”
“Max! Em lại chạy đi đâu nữa rồi!” Một tiếng nói rất quen thuộc cất lên, mang theo một chút tức giận.
Bạch Hiển ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Đường Ninh, trong tay còn bế nhóc con, không khí hơi ngượng ngùng.
Hắn nâng tay, “Đường ca, đây là em trai của anh à?”
Đưỡng Ninh cũng sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu, “Ừ, cậu cũng đến đây chơi à?”
Bạch Hiển kiêu ngạo gật đầu, “Tôi ẫn theo bố mẹ đến tham quan chủ thành! Không phải đến để chơi.”
Đã đi tham quan công viên giải trí chưa? Đường Ninh nhịn cười gật đầu, “Được rồi, Max, mau lại đây, không phải em muốn đi chơi nhà ma sao?”