Site icon TruyenVnFull

Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 56

Mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng khi thời gian trôi qua, sức lực của họ ngày càng tiêu hao nhiều, cảnh vật xung quanh dường như không có gì thay đổi, à không, đá thì lại nhiều lên!

Đường Ninh và Việt Trạch là những người đầu tiên phát hiện ra quy luật của những viên đá, những viên đá lớn nhỏ xung quanh đều tập trung ở vị trí hơi lệch bên trái của họ, tạo thành một hình dạng rất quen thuộc, nhưng phạm vi quá lớn, nên mọi người quyết định vẽ một bản đồ cát.

Lăng Vị, Bạch Quỳnh cùng Chu Ngạn, Đường Ninh, bốn người được hoa tinh linh dùng dây leo buộc lên không trung, một người một hướng, sau đó ghi nhớ, rồi trực tiếp báo cáo cho Việt Trạch bên dưới.

Khi từng điểm nhỏ được đặt xuống đất, nhìn từ điểm trung tâm… Bạch Hiển nheo mắt lại,

“Bát quái đồ?”

Những người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn hắn, ở thời đại tinh tế đã không còn những thứ như bát quái đồ, mặc dù là lần đầu tiên nghe nhưng Việt Trạch lại rất hưng phấn nhìn hắn, “Cậu biết đây là cái gì? Trên thực tế đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa văn này!”

Bạch Hiển mở miệng, “Ừm……chính là……” Hắn suy nghĩ kỹ về cách dùng từ của mình, “Đây là một trận pháp rất cổ xưa, có 8 cửa, theo các gợi ý khác nhau có thể đi ra những cách giải khác nhau, nếu không chọn đúng con đường, thì mãi mãi không ra được.”

Việt Trạch lập tức nhường chỗ, “Cậu tới.”

Bạch Hiển ngồi xuống rất do dự nhìn xung quanh, “Tôi sẽ giải thích cho mọi người trước, 8 cửa được phân biệt là: Kiền, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái. Tương ứng với trời, đất, sấm, gió, nước, lửa, núi, đầm. Chúng ta phải tìm ra điểm đến mới có thể chọn con đường tương ứng.”

*Kiền: đại diện cho trời

*Khôn: đại diện cho đất

*Chấn: đại diện cho sấm sét

*Tốn: đại diện cho gió

*Khảm: đại diện cho nước

*Ly: đại diện cho hỏa

*Cấn: đại diện cho núi

*Đoái: đại diện cho Trạch (sông, đầm)

Mấy người ngẩng đầu nhìn nhau, lập tức tản ra, quan sát chi tiết xung quanh.

Khi họ nhìn qua từng tảng đá, trong không khí xung quanh bỗng có một mùi tanh nồng nặc, giác quan của Bạch Hiển lập tức vang lên, đứng dậy thả Mạc Tư.

Mạc Tư ngay khi xuất hiện, liền chuyển sang trạng thái chiến đấu, đôi cánh lửa tỏa ra một nguồn nhiệt mạnh mẽ, bọn họ lập tức tập trung lại xung quanh Bạch Hiển, nghi ngờ hỏi hắn: “Làm sao vậy, tiểu Hiển?”

Bạch Hiển nói rất nghiêm túc: “Tôi cảm thấy rất, rất nguy hiểm!”

Đường Ninh, người đã tận mắt chứng kiến giác quan kỳ diệu của hắn, sắc mặt bỗng cứng đờ, lập tức thả Khiếu Thiên ra, những người bên cạnh cũng làm theo.

Những con ngự thú lập tức vây quanh chủ nhân của chúng, cảnh giác nhìn xung quanh, không khí xung quanh dường như trở nên nặng nề.

Chu Ngạn nhìn quanh một lượt, không phát hiện thấy bất thường gì. Nếu không phải thấy lão đại có động thái, lại nhìn bộ dang của mấy con ngự thú như đang đối mặt với kẻ địch cường đại, thì hắn chắc chắn sẽ không thấy căng thẳng chút nào.

Cảm giác nguy hiểm ngày càng mạnh, toàn thân như bị kéo căng khiến cho Bạch Hiển cảm thấy đau nhói, trong lòng hạ quyết tâm, theo cảm giác trong lòng đi về một hướng, “Tôi nghĩ chúng ta nên con đường Cấn kia, mọi người có đi không?”

Đường Ninh không do dự đuổi kịp, theo sau là Bạch Quỳnh cùng Vương Kha, hai người dĩ nhiên cũng tin tưởng Bạch Hiển.

Việt Trạch và mấy người khác nhìn nhau, cũng lựa chọn tin tưởng.

Rời khỏi khu vực đá đó, Bạch Hiển liền cảm thấy thoải mái, thở ra một hơi, trong lòng liền nhớ lại những gì ông nội đã chỉ cho hắn: nh: Cấn phục bát đông bắc tây Sơn, hướng Đông Bắc, tiên thiên số 7, ở đây không có chi tiết nào khác, vậy thì có phải là bảy bước? Bảy mét? Hoặc cái gì đó liên quan đến số bảy?

Exit mobile version