Đột nhiên, những viên đá dưới chân bắt đầu rung chuyển, những tảng đá trên đầu rơi lả tả, cơn động đất khủng khiếp khiến bọn họ ngay lập tức ngã nhào thành một đống, sau đó bắt đầu mất kiểm soát mà trượt sang một bên.
Mắt Bạch Hiển trợn trừng, vì dưới chân lại bị nâng lên! Điều này có nghĩa là, họ đang trượt xuống!
“Mạc Tư!”
“Rống––!” Trong nháy mắt Mạc Tư lập tức trở nên to lớn, nắm chặt vào vách đá bên cạnh, đuôi vươn ra, quấn quanh cổ tay của Bạch Hiển, đồng thời Lăng Vị cũng thả hoa tinh linh, dây leo quấn chặt lấy tất cả mọi người, một trong số đó quấn quanh người Mạc Tư.
Cơn rung lắc kéo dài ít nhất năm phút, cuối cùng cũng dừng lại, họ đang đứng trên một viên đá nghiêng tới 30°!
“Trời ạ, đây là cái quái gì vậy!” Bạch Quỳnh vỗ vỗ vào ngực mình, chân không dám nhúc nhích.
Những người còn lại cũng cứng đờ, không dám cử động lung tung.
Cánh cửa bằng đồng phía trước đã bị đá phủ kín ở phía dưới, tính theo góc này, nếu xảy ra rung lắc lần nữa, nghiêng qua 50°, họ sẽ không còn chạm vào cái hõm trong miệng rồng nữa, điều này có nghĩa là, cơ hội lần sau này, nếu thất bại, họ sẽ không thể thoát ra được!
“Vậy nếu đây là nhận dạng huyết thống, vậy thì cần tìm huyết mạch nào, vị thần kia à?” Việt Trạch hỏi.
Vương Kha nhìn về Bạch Hiển: “Tiểu Hiển, đó có phải là rồng không? Rồng của cậu có tính không?”
Bạch Hiển bối rối, “Nhưng mà, rồng cũng có nhiều loại!” Phao Phao Long trông không giống rồng chút nào. Ngọc Bích cũng là, vừa nhìn liền biết được nó là hậu đại của Bá Vương Long, Mạc Tư thì……vừa không giống rồng phương Đông vừa không giống rồng phương Tây. Ngộ Không càng không phải rồng phương Tây, vậy chỉ còn lại là Lam Giáng.
Chính là Lam Giáng là một con độc long, thậm chí còn không tính là giao long, có thể tính là rồng không? Bạch Hiển điên cuồng gọi tên Mạnh Chương, đáng tiếc không biết Mạnh Chương không biết đang làm gì, chả thấy trả lời.
Bạch Hiển nhìn bộ dạng hiện tại của mọi người, “Tôi sẽ triệu hồi Lam Giáng ra, mọi người cẩn thận chút… khoan đã, tôi trực tiếp lấy máu không phải tốt hơn sao?” Bạch Hiển kịp thời nghĩ ra cách khác.
Ở trong biển tinh thần gọi Lam Giáng, Lam Giáng không nói hai lời cắn một miếng lên đuôi, trên người nó xuất hiện một lỗ máu.
Bạch Hiển đau lòng muốn chết, “Sao cậu lại cắn to thế này!” Điều động tinh thần lực đưa máu ra khỏi không gian, còn không quên xử lý miệng vết thương cho Lam Giáng.
Máu xuất hiện trên tay Bạch Hiển, phủ đầy lòng bàn tay của hắn, nhiều máu như vậy, chắc đủ rồi chứ?
Bạch Hiển không chắc chắn nhìn về phía cửa đồng, cchân dùng sức đạp mạnh ra sau, cố gắng leo lên, ai ngờ, chân trượt mất ma sát, cả người cứ vậy mà “phịch” một cái ngã xuống đất, rồi lại tiếp tục trượt xuống.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hoa tinh linh dùng dây leo bắt người trên người Mạc Tư, mới tránh được cảnh Bạch Hiển ngã xuống, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Đường Ninh nhanh tay nắm lấy áo của Bạch Hiển, “Tôi ném cậu lên, mọi người chú ý đón lấy, chỉ cần quăng lên là được.”
Khi Đường Ninh dùng sức trên tay, lại kéo Bạch Hiển lên, không chỉ vậy, còn theo quán tính đẩy lên một cái, Bạch Hiển lập tức vùng vẫy mà lên, nắm được cánh tay mà Vương Kha đưa ra.
Vương Kha cũng giống như Đường Ninh, trực tiếp giật Bạch Hiển lên, đưa đến vị trí cao hơn một chút là Chu Ngạn.
Máu rồng sau hai lần này đã bớt đi đáng kể, Bạch Hiển nắm chặt nắm tay, giữ máu trong lòng bàn tay, sau đó theo sức của Chu Ngạn mà đứng dậy, “Chu ca, anh mau đỡ chân của tôi, đừng để tôi trượt xuống.”
Chua Ngạn đẩy bắp chân của hắn, giúp hắn đứng thẳng.
Cánh cửa đồng ngay trước mặt hắn, Bạch Hiển thử đưa tay ra, ngón tay liên tục vươn về phía trước nhưng vẫn thiếu một chút, Bạch Hiển tức giận, lập tức đạp một cái, tay đặt lên cánh cửa đồng.
Người hắn ngã xuống rồi bắt đầu trượt đi, nhưng lúc này mặt đất cũng lại rung chuyển, chỉ có điều lần này không tiếp tục nghiêng xuống mà từ từ khôi phục lại sự ổn định.
Bạch Hiển rất bình tĩnh nắm lấy dây leo trên mặt đất, cảm thấy những viên đá dưới người đã trở lại ổn định, mới ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, phần miệng rồng đã bị hắn dính một đống máu, trông có vẻ hơi dữ tợn.
Đường Ninh liền kéo hắn đứng dậy, cánh cửa phát ra âm thanh nặng nề, ở giữa mở ra một lối đi nhỏ, nhìn qua chỉ thấy một màu đen kịt, không thấy gì cả.