Site icon TruyenVnFull

Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 58

Một vài âm thanh rơi xuống rất mạnh vang lên, Bạch Hiển ngã lên người Vương Kha, “Ngao! Tiểu Kha, áo của mình bị đè rồi!”

Vương Kha đau đớn nói, “Mình, mình cũng bị cậu đè lên mà!”

Bạch Quỳnh cùng Đường Ninh cố nín cười, mỗi người kéo họ đứng dậy, “Có sao không?”

Hai người ngoan ngoãn lắc đầu, sau đó một sờ mông một người sờ cổ tay.

Bạch Hiển cảm thấy cổ tay đau nhói, nhìn lên thấy lòng bàn tay đã bị những đường vân của xích sắt cào rách vài vết, còn cổ tay thì vừa đập xuống đất nên hơi sưng đỏ.

Mấy người xung quanh đều sửng sốt, nhưng Bạch Hiển nhanh chóng thu tay lại, ngẩng đầu cười: “Không sao, chỉ bị trật thôi, đợi ra ngoài tôi sẽ kêu Lam Giáng chữa trị.”

Phía sau, Ngọc Bích và Mạc Tư vẫn đang chiến đấu với dơi mặt quỷ đột nhiên gầm lên một tiếng, va chạm với sóng âm của dơi mặt quỷ liền làm cho cây cầu bay thẳng lên 90°, sau đó theo quán tính đánh về phía đám dơi mặt quỷ.

Lúc này, bọn dơi mặt quỷ hoảng loạn né tránh, đội hình bị xáo trộn, Mạc Tư đánh một đường trượt, bay về phía Bạch Hiển, Ngọc Bích cẩn thận dùng móng sau chạm vào xích sắt, chỉ có điều ánh mắt lại hướng về Bạch Hiển đầy cầu cứu.

Bạch Hiển chột dạ thu hồi nó về Long Đảo, quay đầu nhìn về phía Mạc Tư, “Mạc Tư! Phun lửa!”

Một ngọn lửa rồng nhằm thẳng về phía dơi mặt quỷ, bọn Bạch Hiển cùng quay đầu, nhìn về phía kiến trúc phía sau.

Đó cũng là một cánh cửa đồng, chỉ có điều hoa văn trên đó biến thành dơi mặt quỷ rất quen thuộc, Bạch Hổ cùng Khiếu Thiên được thả ra, phòng thủ cùng Mạc Tư.

Mọi người ngay lập tức căng thẳng xem xét xung quanh, cánh cửa đồng còn quấn rất nhiều dây leo không rõ nguồn gốc, mấy nụ hoa đỏ đang treo lơ lửng như muốn rụng.

Cả hai bên cánh cửa còn có vô số tảng đá, hoàn toàn chặn đứng tình hình phía sau, nhưng Bạch Hiển lại lùi về phía sau nhìn chằm chằm vào tảng đá, trực tiếp triệu hồi Lam Giáng. Cùng lúc đó, ở những khe hở của tảng đá xuất hiện những con rắn độc màu vàng đen, lao thẳng về phía bọn họ.

!!

Tất cả mọi người ngay lập tức đứng dựa lưng vào nhau, phía trước là đàn rắn độc, phía sau là đàn dơi, trong đầu bọn họ đều hiện lên một ý nghĩ: Cuộc chơi này thực vui!

Huyết mạch áp chế của Lam Giáng khiến cho tốc độ di chuyển của lũ rắn chậm lại, tốc độ càng lúc càng chậm cuối cùng chỉ có thể quằn quại xung quanh họ.

Nhưng rất nhanh, mùi máu trên tay bọn họ khiến cho lũ rắn không quan tâm tới huyết mạch áp chế nữa, đều nhanh chóng cắn về phía bọn họ, Lam Giáng đột ngột vung đuôi, trực tiếp hất bay hàng chục con rắn.

Bạch Hiển hô lên: “Ngựa chết cũng phải chữa thành ngựa sống! Lăng tỷ, hãy để hoa tinh linh thúc đẩy những đóa hoa nở ra!”

*Ý muốn nói dù có khó khăn tuyệt vọng như thế nào cũng phải tìm mọi cách để vượt qua.

Lăng Vị cũng thấy được trên cửa có những nụ hoa màu đỏ, cô triệu hồi hoa tinh linh đến gần cửa đồng, gần như ngay lập tức, đám rắn dưới đất quay về hướng hoa tinh linh, cố gắng ngăn cản nó đến gần những bông hoa.

Tuyết Hào từ giữa không trung lao xuống, bắt một con rắn độc đang nhảy lên, ném xuống vực sâu.

Khiếu Thiên quay đầu, bắt đầu tạo ra sương lạnh, khiến cho tốc độ của đàn rắn chậm lại, sau đó lập tức quay lại trợ giúp Mạc Tư đánh dơi mặt quỷ.

Đôi mắt của Bạch Hổ tỏa ra kim quang, toàn thân được bao bọc bởi một lớp ánh sáng vàng, trực tiếp lao vào đám rắn, móng vuốt to mỗi lần vỗ xuống đều là một lần tấn công diện rộng. Hoa tinh linh nhân cơ hội bay đến chỗ nụ hoa, bắt đầu sử dụng năng lượng hệ mộc thúc đẩy hoa nở.

Một mùi thơm nồng nặc tràn ngập khoang mũi, khiến bọn họ choáng váng, Đưỡng Ninh lập tức hô lên, “Đừng hít vào!”

Mọi người lập tức làm theo chỉ dẫn, nhưng sau khi hít một hơi, tay chân lập tức đau nhức, yếu ớt, chỉ có thể dựa vào nhau.

Những con dơi mặt quỷ phía sau đột nhiên hoảng loạn, thậm chí bắt đầu va chạm vào nhau, khi quay đầu lại thì thấy chúng đang ngày càng rời xa, đàn rắn trên mặt đất dường như cũng bị ảnh hưởng bởi mùi hương, liên tục lùi lại.

Cuối cùng, khi những bông hoa hoàn toàn nở rộ, hương thơm mạnh mẽ đã đuổi được lũ rắn và lũ dơi ra xa, chúng hoảng sợ bỏ chạy về khe đá và vực thẳm.

Xung quanh lại rơi vào im lặng, Mạc Tư đã sớm dừng lại việc đốt lửa, họ rơi vào một mảnh tối tăm.

Exit mobile version