Bạch Hiển có rút khóe miệng, xoay người quay về phía đám Đường Ninh, lúc này Đường Ninh đã bắt đầu tranh giành quyền điều khiển bánh lái với Jonathan và Anya.
Sau đó Bạch Hiển thấy được nữ sinh Anya lập tức bày ra bộ dáng mềm yếu nhu nhược, mềm mại nói: “Em không tham gia nữa, hai anh trai chắc chắn giỏi hơn em.” Chỉ có điều ánh mắt cô đang nhìn về phía Đường Ninh, ý nghĩa ủng hộ rõ ràng.
Răng của Bạch Hiển lập tức tê dại, nhìn về phía Đường Ninh, Đường Ninh thì nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Jonathan, như thể chưa bao giờ quan tâm đến Anya.
Bạch Hiển chắc chắn mình đã thấy Anya thất vọng cúi đầu, trông rất yếu đuối, khiến người khác có cảm giác muốn bảo vệ, thật tiếc là xung quanh không có ai để chú ý đến điều này vào lúc này.
Ý tưởng của cô liền thất bại.
Bạch Hiển vuốt cằm, Đường Ninh ở bên cạnh liền mở miệng nói: “Jonathan, tôi nghĩ cậu biết bây giờ đang làm gì, các cậu không có bản đồ, điều khiển cũng không có phương hướng, tôi có thể nói với các cậu, tất cả những chiếc thuyền này đều chạy bằng xăng.”
Xăng thì có hạn, trong khi họ lại không biết quãng đường thực sự dài bao nhiêu, sắc mặt Jonathan trông không tốt chút nào, “Nhưng tôi không nghĩ các cậu có bản đồ.”
Đường Ninh quay đầu nhìn Bạch Hiển một cái, Bạch Hiển do dự một chút, từ trong áo lấy ra cái ống gỗ đưa cho Đường Ninh.
Đường Ninh cho hắn một ánh mắt tán thưởng, quay đầu nhếch môi, “Bây giờ có thể xác định được chưa?”
Kết quả không có gì bất ngờ, đội của Bạch Hiển đã nắm quyền kiểm soát con tàu.
Tuy nhiên đổi lại, bản đồ này phải giao cho đội của Jonathan, điều này cũng có nghĩa là họ có quyền giám sát.
Nhưng Bạch Hiển hoàn toàn không lo lắng, Đường Ninh rõ ràng đã có quyết định, “Chúng ta đều muốn nhanh chóng đến đích, không có xung đột mục tiêu, tôi tin rằng các cậu cũng sẽ có suy nghĩ như vậy.” Đường Ninh nhìn về phía hai đội còn lại.
Anya nở một nụ cười ngọt ngào: “Em tin anh, Đường Ninh.”
Jonathan thì dẫn đội của mình bắt đầu tìm kiếm trên con tàu.
Đường Ninh không nói gì nữa, nụ cười của Anya cứng đờ, cũng dẫn người theo Jonathan lên lầu.
Đường Ninh nhún vai, không hề bận tâm họ sẽ chọn phòng cuối cùng như thế nào, quay lại nói với vài người: “Từ giờ trở đi, bên cạnh bánh lái ít nhất phải có hai người canh gác, Chu Ngạn và Lăng Vị một nhóm, Bạch Quỳnh, Vương Kha, Việt Trạch một nhóm, Tiểu Hiển theo tôi.”
Đây là sắp xếp dựa trên sức chiến đấu, mọi người đều không có ý kiến gì.
Bầu không khí đêm đầu tiên khá hòa hợp, ba đội lần lượt sử dụng bếp để chuẩn bị thức ăn, sau đó Jonathan dẫn đội lên lầu, Anya có vẻ do dự một chút, đi qua hỏi: “Các bạn có cần chúng tôi giúp canh gác đêm không? Ý tôi là…”
“Không cần, người của chúng tôi đủ rồi.” Đường Ninh lạnh lùng cắt đứt lời cô.
An Nhã lập tức ngậm miệng, u oán liếc Đường Trữ.
Anya lại một lần nữa im lặng, u oán nhìn Đường Ninh.
Bạch Hiển nghẹn cười, đi theo hắn vào bếp lấy vài hộp đồ ăn đã được hâm nóng.
Hai người đứng trên boong, tựa vào lan can hứng gió biển, vừa ăn vừa dùng thìa, Bạch Hiển nhịn mãi không được, vẫn hỏi: “Đường ca, cái người tên Anya đó, hình như anh không thích lắm?”
Đường Ninh gần như phàn nàn: “Quá yếu, không phải nói về thực lực, mà là……” Đường Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn tiếp tục nói, “Không giống như tìm một người như vậy, chỉ là mẹ tôi thường nhắc đến cô ấy.” Càng cảm thấy phiền.
Bạch Hiển suýt nữa thì cười thành tiếng, “Vậy anh có mục tiêu gì cho người bạn đời tương lai không?”
Đường Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Tốt nhất là người có thể trò chuyện với tôi, tính cách vui vẻ một chút, đừng lúc nào cũng nói chuyện với tâm cơ, sức mạnh không quan trọng, dù sao tôi cũng sẽ bảo vệ.” [hehehehehehe]
Bạch Hiển kinh ngạc liếc hắn, vậy ai nói rằng con trai không có sức kháng cự với trà xanh, đều là nhìn người mà!
Bạch Hiển cắn một miếng thịt, nói lắp bắp: “Thế thì tốt, cái gì phù hợp mới là quan trọng nhất.”
Quay đầu lại, đối diện với ánh mắt phức tạp của Đường Ninh, Bạch Hiển im lặng nghiên cứu một chút, đại khái là, sao cậu lại không có lễ nghĩa vậy?
Bạch Hiển cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó lại phấn chấn lên, “Tôi thì, xem duyên phận, duyên phận đến thì tự nhiên sẽ đến.”