Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 63
Ống gỗ bị Rand bắt được, Bạch Hiển thấy được ánh mắt nuối tiếc của Anya, cười cười, “Tối qua chúng tôi canh gác, hôm nay các cậu đã nắm quyền kiểm soát, các cậu đến canh gác, không vấn đề gì chứ?”
Lời nói của hắn rất có sức nặng, khiến đối phương ngay lập tức bị hạ thấp khí thế, không nói được gì, lặng lẽ quay người rời khỏi chỗ tranh cãi.
Jonathan nâng ánh mắt u ám nhìn Bạch Hiển, Bạch Hiển cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhìn lại, không hề sợ hãi.
Jonathan hơi ngạc nhiên, nhướn mày, nở nụ cười, cũng quay người rời đi.
Đội của Anya bị bỏ lại, Anya đang đối diện với Đường Ninh, ngại ngùng cười một cái, “Xin lỗi Đường Ninh, đều là tôi quản lý không nghiêm, đã gây rắc rối cho các cậu.” Cuộc tranh cãi lần này khởi nguồn từ sự bất mãn của đội cô về việc Đường Ninh để họ canh gác, “Ra ngoài tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
Trong đầu Bạch Hiển đầy dấu hỏi, đã đến mức mời cơm rồi sao?
Vẻ mặt Đường Ninh thản nhiên, “Không cần, không thể nói là rắc rối, chỉ là hơi phiền.” Sau đó lại quay đầu nở một nụ cười, “Cậu lại ngủ quên rồi sao? Ngủ đến giờ này, tối còn cần ngủ không?”
Giọng điệu quen thuộc này khiến Anya cảnh giác, sau đó cô liền thấy được một chàng trai xinh đẹp đang đi xuống cầu thang, mỉm cười: “Chậc, chuyện ngủ, có bao giờ là đủ.”
Bạch Quỳnh lập tức bổ sung: “Có một câu danh ngôn rằng, sống không cần ngủ nhiều, chết rồi chắc chắn sẽ ngủ say.”
Bạch Hiển nghiến răng nghiến lợi, lập tức giơ tay đánh hắn, những người bên cạnh đều đứng xem kịch vui, không khí hòa hợp tới mức chả ai để ý tới Anya.
Trong mắt Anya thoáng hiện một tia ác ý, nhưng nhanh chóng kìm lại, giả bộ bộ dạng tội nghiệp quay về đội của mình, lại gây ra một chút phẫn nộ và châm chọc, tất cả đều không liên quan đến Bạch Hiển.
Hắn khoanh tay, nghiêm túc nhìn Đường Ninh: “Chậc chậc chậc, Đường đội, cậu đang lấy tôi làm lá chắn đấy à.”
Đường Ninh không hề ngạc nhiên khi hắn phát hiện ra, mỉm cười nói: “Chỉ một lần thôi, ra ngoài tôi mời cậu uống trà sữa.”
Vẻ mặt Bạch Hiển thất vọng, “Được thôi được thôi, trà sữa không đủ, phải có một bữa ăn nữa!”
Đường Ninh rất vui vẻ đồng ý.
Bạch Quỳnh cùng Vương Kha có chút ngơ ngác, Lăng Vị khinh thường nhìn hai người họ một cái, còn Việt Trạch thì cúi đầu, che dấu sự kinh ngạc trong mắt.
Đường Ninh không phải là người có thể dùng người khác làm lá chắn, trước kia chưa bao giờ như vậy, có phải trước đây không có người để chọn không? Vậy bây giờ thì sao?
Lăng Vị và Việt Trạch liếc nhìn nhau, ý nghĩa chỉ có họ mới biết.
Bạch Hiển ngồi bên cạnh hỏi, “Cho nên hiện tại có cái gì để ăn không, cả ngày nay ta chưa ăn gì.”
Bạch Quỳnh kì quái hỏi, “Không phải đồ đều ở chỗ em sao?”
Bạch Hiển quay đầu nhìn mặt biển lấp lánh, rồi lại nhìn Bạch Quỳnh, ý nghĩa rất rõ ràng.
Bạch Quỳnh bối rối, “Vấn đề là nhóc báo sẽ không đi bắt cá?”
Mấy người bên cạnh đều nhịn cười, nhìn Bạch Hiển trêu chọc anh trai, Bạch Hiển giả bộ không thấy, “Anh giúp em bắt một con đi được không?”
Bạch Quỳnh nhướng mày, do dự một lúc, thật sự chuẩn bị lật người nhảy xuống biển, Bạch Hiển vội giữ lại, “Ôi anh ơi, chỉ đùa thôi mà, em đã bảo Lam Giáng xuống bắt cá rồi.”
Bạch Quỳnh quay đầu lại cười, “Biết ngay em nhất định không nỡ để anh xuống biển.”
Vẻ mặt Bạch Hiển ghét bỏ đẩy hắn ra, “Không phải, đi thôi!”
Trong lúc hai người nói chuyện, một con cá nặng mười mấy cân bị ném lên, phát ra âm thanh trong trẻo trên boong tàu.
Nó còn nhảy nhót vài cái, văng ra một mảng nước, Bạch Quỳnh không chút do dự giơ tay bắt lấy, “Ha, nặng ghê, sao đây, nướng hay luộc?”
Bọn họ đều không phản đối, Bạch Hiển miễn cưỡng nói: “Trên lầu không có vỉ nướng ngoài trời sao? Chúng ta lên đó chơi đi?”
Dù sao tối nay không phải họ canh gác, mọi người không phản đối, trực tiếp lên lầu, chỉ là khi đi ngang qua Bạch Quỳnh thì đều vỗ vai hắn.