Site icon TruyenVnFull

Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc - Chương 64

Bạch Hiển đã sớm kêu Ngọc Bích xuống tầng, trên boong lại vang lên một tiếng gầm giận dữ, thành công đánh thức những người của Tử Vi Tinh.

Khi họ đang lầm bầm chửi rủa, đám Đường Ninh liền đi xuống lầu, “Dựa vào các cậu, không biết bao giờ sẽ chết!” Chu Ngạn không ngần ngại chế nhạo.

Jonathan định nói gì đó, nhưng bên cạnh, Rand đã nhíu mày, ghé tai nói gì đó, khiến Jonathan cũng trở nên khó chịu, “Giao nhân?”

Không đợi Rand trả lời, dưới đáy tàu đã truyền đến một chút âm thanh, tiếp theo là tiếng móng tay cào qua, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Ít nhất Bạch Hiển đã ngay lập tức bịt tai lại, hắn nhạy cảm với loại âm thanh này quá!

Tất cả mọi người tụ tập lại, tạo thành một đội hình phòng thủ.

Nhưng tiếng cào càng lúc càng lớn, mà không có giao nhân nào nhảy lên boong tàu, sắc mặt Đường Ninh biến đổi, nhìn về phía Bạch Hiển, Bạch Hiển cũng đang chuẩn bị quay lại nói chuyện với họ, “Chúng đang phá tàu!”

Tàu mà bị phá thì chết chắc rồi!

Tất cả mọi người đều hoảng loạn một chút, không phải họ nói gì, mà thực sự là số lượng ngự thú hệ thủy quá ít, ngay cả đội của Jonathan cũng không có ai có ngự thú hệ thủy.

Anya lập tức nhảy ra, “Ngự thú của ta là cá mập biển nhưng chắc không thể đối phó với cả bầy giao nhân được!”

Cô vừa nói lời này thì những người bên cạnh vội vàng nói, “Chúng ta có thể hỗ trợ từ trên bờ!”

Anya gật đầu: “Đúng vậy!”

Vừa quay đầu liền nhìn thấy một con cá mập lớn lộ vây lưng lên mặt biển không xa, hung hãn lao về phía đáy tàu.

Nhưng rất nhanh, nó đã bị mười mấy bóng đen vây quanh, sóng nước trong chớp mắt biến thành lưỡi dao, liên tục va chạm với nhau trong nước, nhưng tiếng cào dưới đáy tàu vẫn rất rõ ràng.

Bạch Hiển khẽ động tâm, dưới đáy tàu lập tức cuộn lên một cơn sóng lớn, Lam Giáng thò đầu ra, một cái đầu rồng hiện ra bên cạnh tàu, sau đó vẫy đuôi, trực tiếp làm tan rã nước biển mà giao nhân cùng cá mập đã kiểm soát.

Bạch Hiển ngay lập tức quay lại nói với Đường Ninh: “Nhanh chóng tăng tốc độ! Tránh xa đội quân của chúng!”

Chỉ có điều hôm nay không phải Đường Ninh chỉ huy khoang lái?

Jonathan mặt mày tối sầm dẫn theo Rand đi tới bên cạnh bánh lái, rất nhanh, một lực đẩy suýt nữa đã hất ngã vài người, họ vội nắm tay nhau, bám vào lan can giữ thăng bằng.

Lam Giáng lại một lần nữa ẩn vào biển, những cơn sóng lớn cuộn trào liên tục tiến gần phía sau tàu, nơi được đèn tuần tra chiếu sáng liên tục lóe lên những ánh sáng sắc màu, thỉnh thoảng lấp lánh, chói mắt.

Có lẽ bởi vì giao nhân không phải là người cá thuần chủng nên khi đối mặt với uy áp của long tộc không thể chống cự được, uy áp của Lam Giáng, Mạc Tư được Phao Phao Long giấu trên người Lam Giáng có thể khiến cho nhóm giao nhân này ngừng tấn công và từ từ rút lui.

Rất nhanh, mặt biển trở lại yên tĩnh, “xoẹt” một tiếng, Lam Giáng đặt đầu lên boong tàu, toàn bộ tàu bắt đầu nghiêng.

Một cái đầu khổng lồ, dữ tợn, được phủ bởi vảy, một đôi con ngươi thẳng đứng cứ nhìn chằm chằm vào mọi người trên tàu, sau đó, nó mở miệng, lộ ra những chiếc răng nanh và phun ra một đám thứ đen ngòm.

Sự xuất hiện này ngay lập tức gây ra nhiều tiếng la hét, trong đó có Anya.

Tiếng động làm Lam Giáng giật mình quay lại nhìn, thân tàu lại lắc lư thêm vài cái.

Phía sau ngay lập tức có người hô lên: “Nhanh đuổi nó đi! Tàu sẽ lật đấy!”

Tàu sẽ không lật! Nghe thấy giọng điệu không mấy lịch sự của người đó, Bạch Hiển đảo mắt, đưa tay thu hồi Lam Giáng, trên boong có một xác cá mập đang nằm ở giữa, thông tin từ Lam Giáng: Tôi đã cảnh cáo chúng, với cái giá là một con cá mập, như một sự bồi thường cho việc chủ nhân đã bị công kích tinh thần.

Bạch Hiển khẽ cười: “Vất vả rồi.” Lam Giáng đã chiến đấu suốt hai đêm liền, thực sự rất mệt, nó lập tức quay về ngủ dưới gốc cây sinh mệnh.

Bạch Hiển quay lại, nói với người vừa lên tiếng: “Nếu cậu có mắt thì sẽ biết nó vừa mới cứu các cậu! Nếu không có ngự thú của tôi, cả con tàu này đã chìm xuống đáy biển rồi.”

Anya rất thức thời, lập tức nói: “Thực xin lỗi, lphản ứng của tôi quá lớn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thấy một……ngự thú đẹp như vậy.”

Sự ngập ngừng của cô đã tiết lộ những gì cô định nói, Bạch Hiển không muốn tranh cãi với cô, nhìn về phía người đã nói đuổi đi, ánh mắt rất sắc bén, phía sau Mạc Tư cũng từ từ tiến lên, chậm rãi mở cánh ra.

Vẻ mặt của người nọ không ngừng biến hóa, thẳng đến khi Mạc Tư ở phía sau Bạch Hiển mở rộng đôi cánh, mới cúi đầu, “Xin lỗi, là do tôi quá căng thẳng.”

Sắc mặt Bạch Hiển hơi dịu xuống, “Đừng quên, chúng tôi chỉ ra tay một lần, theo tốc độ tàu và bản đồ, có lẽ còn ba ngày nữa mới đến nơi, hy vọng các bạn có thể giữ tinh thần.”

Exit mobile version