Đội ngũ của Đường Ninh đã hoàn thành việc câu thông, mọi người lại đặt mục tiêu vào những người bên Tử Vi Tinh, câu thông vẫn chưa hoàn tất, bọn họ vẫn còn cơ hội!
Hầu như ngay lập tức, có người lao ra trước tiên, triệu hồi ngự thú của mình ra, con tê giác đạp đất xông lên, âm thanh ù ù như tiếng trống trận, lập tức khơi mào cho cuộc chiến này.
Các thành viên của Jonathan và Anya cũng đã triệu hồi ngự thú của mình để chiến đấu, nhưng rất rõ ràng ngự thú của bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trong khi đối thủ lại hung hãn như hàng vạn quân lính, có vài người còn ngoan ngoãn từ bỏ kháng cự.
Chỉ có những người đang câu thông với tổ thạch thì gặp xui vẻ, bị gián đoạn câu thông một cách cưỡng ép, không những không lấy được ngự thú mà còn bị tổn thương tinh thần lực, trong thời gian ngắn không thể triệu hồi ngự thú.
Đại đội mất đi nhiều sức chiến đấu lập tức rút lui khỏi trung tâm cuộc chiến, bên cạnh tổ thạch cũng không còn ai, tình hình càng thêm hỗn loạn, bên tại chỉ còn tiếng gào thét của các ngự thú, kèm theo tiếng hô của các ngự thú sư.
Nhưng rất nhanh, các học viện bắt đầu tụ tập lại một nhóm, Tiêu Thành Phong trực tiếp dẫn đội ngũ liên kết với các sinh viên Thiên Huyền khác, đối đầu với nhóm đông hơn là Tư Vi Tinh, trong khi học sinh của học viện Thanh Trúc lại rất bình tĩnh đứng bên cạnh, số lượng của họ ít hơn Thiên Huyền và Tử Vi tinh một chút, nhưng khí thế bình thản của họ lại khiến cho người khác không thể bỏ qua.
Nhóm Bạch Hiển rất không thiện chí ngồi bên cạnh xem kịch, chỉ cần chú ý một chút để không bị thương là được.
Nhưng bộ dạng xem kịch này của bọn họ đã khiến nhiều người tức giận, đặc biệt là khi có vài con bọ chó nhảy nhót, học sinh của Thiên Huyền liên tục lùi lại, càng lúc càng gần họ, Đường Ninh dẫn đội ngũ bắt đầu lùi lại.
Nhưng Tiêu Thành Phong tự nhiên sẽ không cho bọn họ sống dễ dàng như vậy, lập tức quay đầu hét lên: “Đường Ninh! Với tư cách là đội trưởng đội thứ nhất của Thiên Huyền, cậu có để Thiên Huyền thua trong trận chiếm lĩnh này sao?”
Lần này có thể coi là một cuộc đạo đức bắt buộc chặt chẽ, nhưng học sinh của Thiên Huyền vốn không có xích mích với Đường Ninh, thậm chí còn có chút cảm tình với hắn, cũng sẽ vô thức phản kháng nếu đội của họ không giúp học sinh của Thiên Huyền giành quyền chiếm lĩnh tổ thạch.
Chu Ngạn lập tức chửi: “Chết tiết! Tôi biết ngay cái tên này sẽ gây chuyện mà!”
“Biết cũng vô dụng, cho dù chúng ta nhân cơ hội rời đi, bọn họ cũng sẽ hành động.” Việt Trạch bình thản nói.
Nếu họ rời đi ngay từ đầu, khi trở về thiên Huyền, còn không biết Tiêu gia sẽ bố trí họ như thế nào, nói Đường Ninh không có ý thức trách nhiệm nào, hoàn toàn không có nghĩa khí?
Nói chung, sắc mặt Đường Ninh rất tệ, Bạch Hiển nhìn xung quanh, dựa vào lòng Bạch Quỳnh giảo hoạt nói: “Bọn họ không phải muốn chơi sao, vậy chúng ta chơi với bọn họ thôi.”
Đường Ninh và những người khác nhìn về phía họ, Vương Kha lập tức hiểu ý của hắn, hưng phấn nơi: “Tôi muốn tổ đội với Mạc Tư!”
Bạch Hiển búng tay: “Không thành vấn đề!”
Ngay lập tức, bốn con rồng liền xuất hiện trên mặt đất, trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người, Mạc Tư cùng Ngọc Bích gầm lên một tiếng, khiến nhiều ngự thú cấp thấp trực tiếp hoảng sợ ngã xuống.
Lam Giáng có kích thước lớn nhất trong long tộc, đứng yên tại chỗ, thể hiện khí thế của mình, ánh mắt lạnh lùng liên tục quét qua đám đông đối diện, trên đỉnh đầu của nó có một con rồng nhỏ tròn trịa, là Phao Phao Long, chỉ lộ ra hai chiếc sừng rồng.
Mọi người nhìn nhau, Vương Kha, Bạch Quỳnh, Chu Ngạn cùng Bạch Hiển, lần lượt dẫn theo Mạc Tư, Ngọc Bích, Lam Giáng và Phao Phao Long trực tiếp lao vào trung tâm trận chiến, ngay lập tức phá vỡ đội hình của các bên.
Sân đấu lập tức trở nên hỗn loạn, trong khi các ngự thú sư không ngừng an úi và cổ vũ ngự thú của mình đứng dậy, thì Bạch Hển đã dẫn theo mọi người làm rối loạn đội hình, lớn tiếng hô: “Thiên Huyền! Chiếm vị trí!”
Âm thanh này đã nhắc nhở tất cả mọi người trên sân, họ đều tiến gần về phía tổ thạch, nhưng Lam Giáng lại trực tiếp chắn trước mặt họ, chỉ để cho học sinh của Thiên Huyền qua. Tất cả mọi người đều cảm thán, ngự thú của học trưởng Chu Ngạn quả thực rất bá đạo!
Tuy nhiên sắc mặt của Tiêu Thành Phong rất tệ, hắn vốn nghĩ rằng đội của Đường Ninh, Jonathan, Anya khi tới đây, tất cả ngự thú đều bị thương nặng, không còn sức chiến đấu. Vì vậy mới mở miệng cầu cứu, cố ý để Đường Ninh lựa chọn giữa danh dự và ngự thú, thậm chí là mất cả hai.
Nhưng lần này, danh tiếng nhóm của Đường Ninh lại tăng lên một bậc!
Chết tiệt!
Sắc mặt của Tiêu Thành Phong rất u ám, nhìn về phía Lam Giáng, người bị thương nhiều nhất. Trên cơ thể của Lam Giáng vẫn còn khá nhiều vảy vẫn chưa mọc lại, lông tơ ở bụng còn dính đầy máu. Kị sĩ xương khô đột nhiên thay đổi hương tấn công, một mũi giáo băng bất ngờ lao về phía Lam Giáng.
Bạch Hiển đã sớm chú ý tới hắn ta, Lam Giáng xoay người quật đuôi, trực tiếp hất bay mũi giáo, mũi giáo cắm sâu vào bãi cỏ bên cạnh. Sau đó, Lam Giáng không chút do dự. trực tiếp phun ra một mũi tên nước bắn về phía Tiêu Thành Phong.