Trên người Gaal bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng, rồi lại nhanh chóng thu lại, niềm vui trên mặt Fares không thể che dấu, há miệng thở dốc, mãi một lúc mới phấn khỏi quay lại nói với hai người: “Thành công! Thành công rồi!”
Trác Phong và Bạch Hiển cũng thở phào nhẹ nhõm, Trác Phong cười nói: “Thành công là tốt rồi, thật xấu hổ, nhìn hai lần mà vẫn không chính xác, lại còn để Gaal chịu khổ thêm một lần nữa.” Nói đến câu cuối, Trác Phong thở dài, đầy áy náy.
Ngay lập tức, Gaal phát ra một tiếng rên nhẹ, như thể đang phản bác lời ông nói, Fares cũng chỉnh lại sắc mặt: “Tiên sinh không cần nói vậy, bồi dưỡng vốn không phải là chuyện chắc chắn, tôi và Gaal đều rất cảm kích ông.”
Gaal cũng mở mắt nhìn Trác Phong, sau đó nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Ngao!”
Âm thanh này lại có chút giống như trẻ com! Lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Hiển, Gaal cảm nhận được quay lại nhìn Bạch Hiển bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, rõ ràng coi Bạch Hiển trở thành ấu tể.
Nhìn hai người lớn, Bạch Hiển không sợ chết đưa tay lên sờ đầu Gaal, tuy rằng hơi ướt nhưng vẫn mang lại cảm giác mềm mại, Bạch Hiển không khỏi cảm thán, không hổ danh là cha con, cả hai ngự thú đều dễ thương quá đi!
“Hừ! Lông sói của thằng nhóc đó làm sao có thể bằng Gaal nhà ta được!”
Bạch Hiển giật mình, ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt trêu chọc của Fares, hắn vừa mới nói thành lời à!
Nhiệt độ tăng lên, Bạch Hiển lập tức cúi đầu, Fares nhìn vẻ mặt xấu hổ của đứa nhỏ, trong lòng liền vui vẻ, trước khi đối phương tức giận liền nói: “Sau này nếu có chuyện gì thì cứ kêu Đường Ninh tìm ta, à thôi, đây là số liên lạc của ta, nếu thằng nhóc đó bắt nạt cháu, cứ nói cho ta biết, xem ta có đánh nó không!”
Bạch Hiển đỏ mặt thêm số liên lạc của Fares, “Cảm ơn bộ ngài, Đường ca chăm sóc cháu rất tốt!”
Fares kêu lên một tiếng, đưa tay xoa đầu hắn, “Quá ngoan rồi, cái tên nhóc Đường Ninh đó, hừ, nếu ngoan bằng một nửa cháu thì tốt rồi, gọi chú! Gọi bộ trưởng làm gì, cháu cũng đâu phải cấp dưới của ta.”
Bạch Hiển nhất thời không nói nên lời, Fares lại nói: “A đúng rồi, ngự thú của cháu là long tộc, có thể sẽ tốt hơn nếu dẫn cháu đi gặp thất long tướng. Gần đây, gần đây chắc là không có thời gian rồi, chuyện ở bí cảnh có chút rắc rối, chờ tin của chú nhé. Nếu có thời gian thì sẽ mang cháu đi gặp chú của Đường Ninh, chủ nhân của Lôi long, cháu chắc chắn rất mong chờ.”
Fares nhướng mày với hắn, giờ thì đúng là nói trúng tim đen rồi, hắn hơi mở to mắt, “Cái này!”
Sau đó hắn bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, nở một nụ cười rất ngoan ngoãn, “Được ạ, cảm ơn chú.”
Fares hài lòng, đứa nhỏ này khá nhanh nhẹn đáy, lại còn vò đầu hắn một cái, “Được rồi, chú đi trước đây, tiền thưởng để sau nhé.”
Không chỉ ngay lập tức có tinh thạch thú, mà còn một nửa lọ máu của tinh linh, tiền thưởng chắc chắn sẽ cao ngất ngưởng, nhưng Fares vẫn rất bình tĩnh, Trác Phong cũng bổ sung thêm, “Chỉ cần trả 80% là được, dù sao trước đó cũng là ta sai.”
Fares cười lớn, “Không sao, trả toàn bộ, phần còn lại cứ coi như là thù lao cho Bạch Hiển, tôi đi đây!”
Không cho họ cơ hội từ chối, lập tức dẫn Gaal rời khỏi văn phòng.
Bạch Hiển và Trác Phong nhìn nhau một cái, không nhịn được cười thành tiếng.
“Đúng là, tính cách tên nhóc này thực sự nóng nảy, nhưng mà gấu trắng đã lên được bát giai rồi, tự tin hơn nhiều. Nhìn cái dáng vẻ khí thế hừng hực của nó là biết, lần này may mà có cháu, nếu không lại bồi dưỡng thất bại thêm một lần nữa.” Trác Phong dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn điều khiển.
Bạch Hiển cũng ở bên cạnh giúp dọn dẹp, nghe vậy cười rất vui vẻ, “Vậy ông ngoại có khen cháu một chút không?”
Trác Phong nhìn bộ dạng như cáo nhỏ của hắn, cũng hứng khởi, “Ôi, vậy con muốn thưởng gì?”
Không ngờ Bạch Hiển bỗng kêu lên, “A——! Ông ngoại, chúng ta đi ăn nhé, con đói quá!”
Thời gian đã là 11 giờ 30, việc bồi dưỡng vừa rồi kéo dài tận 2 tiếng, vừa thả lỏng, Bạch Hiển suýt đói tới phát điên!
Trác Phong suýt không nhịn được cười, “Được rồi được rồi, đi ăn, về rồi dọn dẹp sau.”
Đi xuống lầu, Bạch Hiển vẫn lẩm bẩm, “Ông ngoại, ông có phải khôn thường xuyên ăn cơm đúng giờ không? Như vậy không tốt đâu……”
Trác Phong cười với vẻ bất lực, vội vàng đưa hắn đến một nhà hàng gần đó, mới chặn được miệng của hắn.
Món ăn vừa dọn lên, Bạch Hiển hoàn toàn không còn tâm trí để nói gì nữa, một lòng một dạ chìm đắm trong việc ăn uống, khiến Trác Phong ngồi bên cạnh cũng thấy đói, cũng ăn không ít món.
Trở về công hội, Bạch Hiển lại cùng Trác Phong dọn dẹp sạch sẽ căn phòng bí mật và văn phòng, còn hành lang thì đã được nhân viên bảo vệ dọn dẹp xong.