Đường Ninh vác túi lên, “Đi thôi, đồ tự mang theo, tránh việc tách ra thì không có vật tư.”
Mọi người gật đầu, bắt đầu đi vào trong, đi qua một cánh rừng trụi lủi, họ vô tình bước vào một bí cảnh, cảnh vật xung quanh vẫn mang một màu vàng vọt, nhưng cảm giác nguy hiểm bất ngờ ùa đến khiến Bạch Hiển lập tức cảnh giác.
Bạch Hiển quan sát xung quanh đồng bằng, nơi này cây cỏ thưa thớt, tầm nhìn kém, liếc qua không thấy nhiều chỗ ẩn náu nguy hiểm, làm cho tâm trạng đang căng thẳng của hắn dần thả lỏng.
Có lẽ đây là nguy hiểm vốn có của bí cảnh hoang dã, Bạch Hiển nghĩ, thì đột nhiên va vào cái ba lô của Đường Ninh ở phía trước.
Xoa đầu, vừa định xin lỗi, Bạch Hiển liền nhìn thấy được một con bọ cạp khổng lồ ở phía trước, nhất thời câm nín, cảm giác nguy hiểm lập tức bao phủ hắn, không thể tỉnh táo nổi để chiến đấu.
Hầu như ngay lập tức, Bạch Hiển đã triệu hồi Ngộ Không, trong chớp mắt đem theo vài người di chuyển chớp nhoáng vài chục mét, nhóm Đường Ninh còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt còn chưa kịp định hình thì đã nghe thấy tiếng va chạm dữ dội từ sau lưng.
Chính là âm thanh từ hai chiếc kẹp khổng lồ của bọ cạp đang ngày càng gần, Bạch Hiển lại bảo Ngộ Không thuấn di, “Đi mau! Ít nhất phải cấp 50 trở lên! Chúng ta không đánh lại đâu!”
Mọi người giật mình, trong khi cảm giác chóng mặt do thuấn di vẫn chưa biến mất thì ngay lập tức dùng chân chạy.
Nếu như là trước đây, bọn họ chắc chắn không thể thoát khỏi bò cạp vương, nhưng hiện tại Bạch Hiển cảm thấy số rồng con hai mươi mấy con trong không gian có thể cho ra nghịch chơi được rồi.
Độc long được Bạch Quỳnh triệu hồi, chính là rồng chuyên tấn công, hình dáng nhỏ bé, không thể chở chủ nhân bay lên, vì thế Bạch Hiển lại từ không gian lấy ra sáu con rồng phương Tây, mỗi người một con, còn mình ngồi lên người Ngộ Không, tốc độ của bọn họ tăng vọt, lại ở giữa không trung, bò cạp vương không cam tâm va chạm chiếc kẹp.
Một mũi tên sắc lẹm đột ngột phun từ mặt đất lên, tốc độ nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Ngộ Không đột ngột nghiêng mình sang một bên, tránh được mũi tên, Bạch Hiển trên lưng cũng vì thế mà rơi xuống.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Bạch Hiển lộn một vòng trên không trung, rồi rất chính xác nắm lấy mảnh vảy trên lưng con rồng vừa xuất hiện bên dưới.
Bạch Hiển lại bay lại bên cạnh Bạch Quỳnh, mọi người vẫn còn sợ hãi, “Có sao không, tiểu Hiển?”
Bạch Hiển cưỡi trên một con rồng đỏ, lắc đầu, “Không sao, chỉ là bị dọa không nhẹ.”
Mọi người đều cười lên, Bạch Hiển thầm cảm ơn, quả nhiên phải cảm ơn bảy tháng rèn luyện khắc nghiệt, nếu không lần này hắn chắc chắn không kịp triệu hồi những con rồng mới ra.
Bọ cạp phía sau càng lúc càng xa, trên một nơi bằng phẳng, vài người hạ cánh xuống, bắt đầu đi bộ.
Bọn họ đến để khám phá, bay lơ lửng trên không có ý nghĩa gì.
Bạch Quỳnh triệu hồi mèo báo, “Nếu không có tiểu Hiển, chắc chắn tôi sẽ không đến khám phá bí cảnh mới ra đâu, thật là quá nguy hiểm.”
Xuang quanh đều là ma thú ngũ giai, độ nguy hiểm còn cao hơn những gì họ tưởng tượng.
Bạch Quỳnh bình tĩnh đi giữa đội ngũ, cả đội thì ở trước và sau đều thả một con rồng có phòng thủ cực cao làm lá chắn.
Đừng nhìn hắn, nuôi nhiều ngự thú chính là tùy hứng.
Rừng núi tuy có vẻ hoang tàn, trống trải nhưng lại có vô số côn trùng màu sắc rực rỡ bò trên các thân cây, thỉnh thoảng lại có những sinh vật nguy hiểm dưới lòng đất, bất ngờ vươn những xúc tu ra siết chặt con mồi.
Nếu không nhờ vào sức phòng thủ mạnh mẽ của long tộc, hai con rồng đứng giữa và mèo báo nhạy bén thì có thể họ đã phải bỏ mạng ở vùng đất tịnh lẵng này.
Cây cối ở phía trước bỗng trở nên um tùm, chuyển thành rừng thông, từng chiếc lá thông sắc nhọn xếp san sát, thậm chí những chiếc lá rơi trên mặt đất cũng có thể làm ai đó bị thương khi giẫm phải.
Chu Ngạn thử đi về phía trước, nâng chân lên liền thấy được đế giày đầu vết tích, bọn họ lập tức từ bỏ ý định đi qua đó, chuẩn bị vòng ra đường khác.
Thế nhưng những cây thông như cướp núi hung dữ, ngay lúc họ vừa quay lưng đi, liền điên cuồng phóng ra những chiếc lá nhọn, dày đặc như một trận mưa, phủ kín phía sau họ.
Trong tình huống khẩn cấp, hoa tinh linh đã được thả ra, ngay lập tức nó phóng ra những dây leo tạo thành một cái lưới lớn chắn sau lưng họ.
Áp lực của họ lập tức giảm đi một nửa, họ đã có khả năng tự bảo vệ mình khỏi những chiếc lá thông bay tới.
Những chiếc lá nhọn mang theo ánh lạnh bay vút qua trước mặt Bạch Hiển, một giọt mồ hôi lạnh rơi từ trán hắn. Kể từ khi bước vào bí cảnh này, hắn đã không ngừng tự hào vì nửa năm nỗ lực của mình đã không uổng phí.