Trong lúc chạy về phía sau, nhiều người đã phải nhịn cười, Bạch Hiển cũng nhịn đến mức rất khó chịu, đồng thời vô cùng hối hận về quyết định này.
Thành Hồng vẫn ở bên cạnh hô, “Hay quá! Tiếp tục! Đổi bài khác! Tiếp tục nào!”
Tất cả mọi người đều đau khổ muốn chết.
Bạch Hiển nhịn cười đến đau bụng, vội vàng nói chuyện với Mạnh Chương để chuyển hướng chú ý, “Thực ra ý của tôi không phải như vậy.”
Hắn vốn chỉ định hát một bài hát sôi nổi vui vẻ để có thể khơi dậy tinh thần của mọi người mà thôi.
Mọi người cũng thực sự đã phấn chấn lên và tăng tốc, chỉ là mục đích đã biến thành nhanh chóng dừng lại hô hét, dù sao đi nữa, cuối cùng cũng đã đạt được.
Giọng nói của Mạnh Chương mang theo một chút ý cười, “Tôi nên nói gì đây, không hổ là cậu!”
Bạch Hiển ngẩng đầu cười vài tiếng, dẫn đội hoàn thành đoạn đường cuối cùng, rời khỏi đường chạy và tập hợp lại.
Tất cả mọi người đều thở hổn hển, mồ hôi như mưa, đây vẫn là buổi sáng mát mẻ đấy!
Tâm trạng Thành Hồng rất tốt, “Không tệ không tệ, hôm nay tốc độ nhanh hơn nhiều, đội ngũ cũng rất chỉnh tề, xem ra phương pháp này có thể dùng sau này.”
Trong lòng mọi người đều điên cuồng phản đối.
Thành Hồng cười cười, “Được rồi, không có gì chậm trễ, tất cả đứng dậy, quay sang bên phải! Mục tiêu là nhà ăn, chạy bộ đi!”
Ngày thứ hai của buổi huấn luyện quân sự, mọi người đều tràn đầy năng lượng, lại một lần nữa trở thành hàng đầu tiên xếp hàng nhận cơm.
Bạch Hiển đặt khay cơm của mình lên bàn, đắc ý nghĩ rằng, với sự phát triển này, chắc chắn họ sẽ được chọn là lớp xuất sắc nhất, không cần phải tranh giành gì cả, hừ!
Cách đó không xa, Đường Ninh nhìn thấy một con cáo nhỏ đang vẫy đuôi, không khỏi mỉm cười, rồi thấy phó đội của họ chạy tới quấn lấy Bạch Hiển hỏi đủ thứ, nụ cười lập tức cứng lại.
Hừ, giá mà chỉ mình mình thấy được thì tốt biết mấy! [kkkkkkkkkkk]
!
Đường Ninh bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, hơi xấu hổ cúi đầu ăn cơm, ĐM? Làm sao có thể, Bạch Hiển đâu phải của hắn, chắc chắn là hắn nghĩ sai rồi!
Bạch Hiển hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của ai đó, vì sự chú ý của hắn lại bị bài kiểm tra thu hút, vài phó đội cũng chọn cùng bàn với hắn, đến hỏi bài.
Đũa còn chưa cầm lên, Thành Hồng đã đi vào, “Này này này! Làm gì vậy, đã nói hôm nay phải nghe lệnh, đứng dậy!”
Vì vậy, tất cả mọi người trong lớp A đều đứng thẳng nhìn ông.
Thành Hồng rất nghiêm túc nói lại một lần nữa, “Từ bây giờ, ngay cả khi ăn cơm cũng phải nghe lệnh, hiểu chưa?”
“Hiểu!”
“Rất tốt, ngồi xuống ăn cơm!”
Mọi người mới ngồi xuống cầm đũa ăn.
Bạch Hiển vừa gắp rau vừa lấy bài kiểm tra đã nhét vào thắt lưng ra, lát nữa sẽ trực tiếp đưa cho Thành Hồng, nếu để ướt trong buổi huấn luyện thì phiền phức lắm.
Lớp trưởng cầm bài kiểm tra của hắn xem qua, rồi kinh ngạc, “Cậu! Cậu viết đầy đủ hết rồi á?!”
Tưởng Trung ở bên cạnh và hai phó đội khác cũng lại gần xem, ánh mắt đầy ngưỡng mộ như dòng sông cuồn cuộn, “ĐM! Học bá! Dạy mình với!”
Bạch Hiển lắc đầu, nói nhỏ, “Đừng có trách tôi không nói, những thứ này đều là tôi tra tài liệu mà ra, không chắc chắn đâu, có những cái tôi cũng không biết tôi viết gì, các cậu đừng có sao chép thẳng nhé.”
Bốn người gật đầu như gà mổ thóc, bắt đầu “tham khảo” bài kiểm tra của hắn, vừa ăn vừa cầm bút làm bài.