TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ta Sinh Con Cho Tổng Tài - Chương 202

  1. Trang chủ
  2. Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
  3. Chương 202
Prev
Next

Cố‌ ‌Phong‌ ‌vừa‌ ‌nghe‌ ‌lời‌ ‌này‌ ‌của‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo,‌ ‌liền‌ ‌không‌ ‌vui‌ ‌nheo‌ ‌mắt‌ ‌lại.

‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌không‌ ‌phát‌ ‌hiện‌ ‌khí‌ ‌thế‌ ‌toàn‌ ‌thân‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌vẫn‌ ‌như‌ ‌cũ‌ ‌nói:‌ ‌ “Trước‌ ‌đây,‌ ‌tôi‌ ‌vẫn‌ ‌luôn‌ ‌nghĩ,‌ ‌nếu‌ ‌mang‌ ‌đến‌ ‌hạnh‌ ‌phúc‌ ‌cả‌ ‌đời‌ ‌cho‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌vậy‌ ‌ người‌ ‌cho‌ ‌cậu‌ ‌ấy‌ ‌hạnh‌ ‌phúc‌ ‌sẽ‌ ‌là‌ ‌ai?‌ ‌Cho‌ ‌đến‌ ‌những‌ ‌ngày‌ ‌qua,‌ ‌tôi‌ ‌mới‌ ‌nghĩ‌ ‌thông‌ ‌ suốt,‌ ‌người‌ ‌này,‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌là‌ ‌tôi.”

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌đáp‌ ‌án‌ ‌này‌ ‌hơi‌ ‌vừa‌ ‌lòng,‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu:‌ ‌”Biết‌ ‌là‌ ‌tốt‌ ‌rồi.”

‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌giễu‌ ‌cợt‌ ‌một‌ ‌tiếng,‌ ‌”Anh‌ ‌đừng‌ ‌đắc‌ ‌ý,‌ ‌tôi‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌là‌ ‌anh.”

‌Bàn‌ ‌tay‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nhất‌ ‌thời‌ ‌nắm‌ ‌chặt,‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌mãnh‌ ‌thú‌ ‌giống‌ ‌đực‌ ‌đang‌ ‌ở‌ ‌thời‌ ‌ điểm‌ ‌bảo‌ ‌vệ‌ ‌tất‌ ‌cả‌ ‌của‌ ‌mình,‌ ‌phát‌ ‌ra‌ ‌phản‌ ‌ứng‌ ‌bản‌ ‌năng.

‌”Chuyện‌ ‌anh‌ ‌trước‌ ‌kia‌ ‌làm‌ ‌với‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌cậu‌ ‌ấy‌ ‌đều‌ ‌nhớ,”‌ ‌Âm‌ ‌thanh‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌ ít‌ ‌có‌ ‌gợn‌ ‌sóng,‌ ‌lạnh‌ ‌vô‌ ‌cùng,‌ ‌”Cho‌ ‌dù‌ ‌anh‌ ‌bây‌ ‌giờ‌ ‌đối‌ ‌tốt‌ ‌với‌ ‌cậu‌ ‌ấy,‌ ‌nhưng‌ ‌anh‌ ‌cô‌ ‌ phụ‌ ‌cậu‌ ‌ấy‌ ‌5‌ ‌năm‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌5‌ ‌năm,‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌và‌ ‌tình‌ ‌cảm‌ ‌5‌ ‌năm‌ ‌đó,‌ ‌là‌ ‌vết‌ ‌nứt‌ ‌anh‌ ‌ hiện‌ ‌tại‌ ‌cố‌ ‌gắng‌ ‌thế‌ ‌nào‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌bù‌ ‌lại‌ ‌được.”

‌”Anh‌ ‌nói‌ ‌cái‌ ‌gì?”‌ ‌Ánh‌ ‌mắt‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌sắc‌ ‌bén.

‌”Tôi‌ ‌chỉ‌ ‌muốn‌ ‌nói,‌ ‌ở‌ ‌chỗ‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌anh‌ ‌vĩnh‌ ‌viễn‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌là‌ ‌người‌ ‌yêu‌ ‌hoàn‌ ‌ mĩ‌ ‌không‌ ‌khuyết‌ ‌điểm,‌ ‌bởi‌ ‌vì‌ ‌anh‌ ‌đã‌ ‌có‌ ‌lịch‌ ‌sử‌ ‌đen‌ ‌tối‌ ‌năm‌ ‌năm,”‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌cười‌ ‌ khẽ,‌ ‌”Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌là‌ ‌người‌ ‌rất‌ ‌tốt,‌ ‌bản‌ ‌thân‌ ‌tôi‌ ‌hi‌ ‌vọng‌ ‌có‌ ‌một‌ ‌người‌ ‌thành‌ ‌thục‌ ‌ chững‌ ‌chạc,‌ ‌không‌ ‌cô‌ ‌phụ‌ ‌cậu‌ ‌ấy‌ ‌đến‌ ‌yêu‌ ‌cậu‌ ‌ấy.”

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌lẳng‌ ‌lặng‌ ‌mà‌ ‌nhìn‌ ‌mặt‌ ‌tường‌ ‌trắng‌ ‌toát‌ ‌của‌ ‌bệnh‌ ‌viện,‌ ‌hồi‌ ‌lâu‌ ‌mới‌ ‌lên‌ ‌ tiếng:‌ ‌”Tôi‌ ‌biết‌ ‌tôi‌ ‌phạm‌ ‌sai‌ ‌lầm,‌ ‌5‌ ‌năm‌ ‌đó‌ ‌là‌ ‌tôi‌ ‌nợ‌ ‌em‌ ‌ấy,‌ ‌cho‌ ‌nên‌ ‌tôi‌ ‌muốn‌ ‌dùng‌ ‌cả‌ ‌ đời‌ ‌trả‌ ‌lại‌ ‌em‌ ‌ấy.

‌Tôi‌ ‌biết‌ ‌tôi‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌em‌ ‌ấy‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌cách‌ ‌nào‌ ‌trở‌ ‌nên‌ ‌hoàn‌ ‌mỹ‌ ‌ không‌ ‌tỳ‌ ‌vết,‌ ‌tôi‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌hy‌ ‌vọng‌ ‌xa‌ ‌vời‌ ‌này.”

‌Dứt‌ ‌lời,‌ ‌hắn‌ ‌dừng‌ ‌lại‌ ‌một‌ ‌chút,‌ ‌hít‌ ‌sâu‌ ‌một‌ ‌hơi,‌ ‌tiếp‌ ‌tục‌ ‌nói:‌ ‌”Cho‌ ‌nên,‌ ‌tôi‌ ‌chỉ‌ ‌hi‌ ‌vọng‌ ‌ trong‌ ‌nhiều‌ ‌năm‌ ‌còn‌ ‌lại‌ ‌như‌ ‌vậy,‌ ‌dùng‌ ‌tất‌ ‌cả‌ ‌của‌ ‌tôi‌ ‌để‌ ‌cưng‌ ‌chiều‌ ‌em‌ ‌ấy‌ ‌yêu‌ ‌em‌ ‌ ấy.

‌Tôi‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌cách‌ ‌nào‌ ‌hoàn‌ ‌mỹ‌ ‌không‌ ‌tỳ‌ ‌vết,‌ ‌nhưng‌ ‌tôi‌ ‌sẽ‌ ‌dốc‌ ‌toàn‌ ‌lực.”

‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌ngồi‌ ‌tại‌ ‌chỗ‌ ‌hồi‌ ‌lâu,‌ ‌không‌ ‌nói‌ ‌chuyện.

‌Yên‌ ‌tĩnh‌ ‌một‌ ‌lúc,‌ ‌anh‌ ‌mới‌ ‌mang‌ ‌theo‌ ‌mệt‌ ‌mỏi‌ ‌mở‌ ‌miệng‌ ‌nói:‌ ‌”Tôi‌ ‌thừa‌ ‌nhận‌ ‌anh‌ ‌ bây‌ ‌giờ‌ ‌theo‌ ‌đuổi‌ ‌người‌ ‌ta‌ ‌rất‌ ‌chặt,‌ ‌nhưng‌ ‌mà‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌anh‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ là‌ ‌bởi‌ ‌vì‌ ‌yêu‌ ‌mà‌ ‌đồng‌ ‌ý‌ ‌quay‌ ‌về‌ ‌ở‌ ‌chung‌ ‌với‌ ‌anh‌ ‌sao?”‌ ‌Anh‌ ‌dừng‌ ‌một‌ ‌chút,‌ ‌nói‌ ‌ càng‌ ‌thêm‌ ‌thẳng‌ ‌thắn‌ ‌sắc‌ ‌bén,‌ ‌”Hoặc‌ ‌là‌ ‌nói‌ ‌……anh‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌hiện‌ ‌tại,‌ ‌Bảo‌ ‌ Nguyên‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌anh,‌ ‌vẫn‌ ‌còn‌ ‌yêu‌ ‌sao?”‌ ‌ Lâu‌ ‌như‌ ‌vậy,‌ ‌khúc‌ ‌mắc‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ở‌ ‌chính‌ ‌đây.

‌Hắn‌ ‌mỗi‌ ‌ngày‌ ‌chăm‌ ‌sóc‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌tỉ‌ ‌mỉ‌ ‌nghe‌ ‌từng‌ ‌câu‌ ‌của‌ ‌cậu,‌ ‌chú‌ ‌ý‌ ‌từng‌ ‌ động‌ ‌tác‌ ‌của‌ ‌cậu,‌ ‌hắn‌ ‌trong‌ ‌tiềm‌ ‌thức‌ ‌rất‌ ‌muốn‌ ‌biết,‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌rốt‌ ‌cuộc‌ ‌có‌ ‌còn‌ ‌ tình‌ ‌cảm‌ ‌với‌ ‌hắn‌ ‌hay‌ ‌không,‌ ‌còn‌ ‌bao‌ ‌nhiêu‌ ‌tình‌ ‌cảm.

‌Hắn‌ ‌vẫn‌ ‌không‌ ‌dám‌ ‌nghĩ‌ ‌sâu,‌ ‌không‌ ‌nghĩ‌ ‌tới‌ ‌hôm‌ ‌nay,‌ ‌lại‌ ‌bị‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌trực‌ ‌tiếp‌ ‌ bới‌ ‌ra‌ ‌ngoài.

‌Ngữ‌ ‌khí‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nặng‌ ‌nề:‌ ‌”Cái‌ ‌này‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌chuyện‌ ‌của‌ ‌anh.”

‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌hất‌ ‌đầu‌ ‌đi,‌ ‌không‌ ‌nói‌ ‌chuyện.

‌Tim‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌lại‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌rối‌ ‌loạn,‌ ‌trong‌ ‌đầu‌ ‌hắn‌ ‌hiện‌ ‌ra‌ ‌chút‌ ‌biểu‌ ‌hiện‌ ‌của‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌ Nguyên‌ ‌mấy‌ ‌ngày‌ ‌nay.

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cự‌ ‌tuyệt‌ ‌hắn‌ ‌rất‌ ‌nhiều‌ ‌lần,‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌hắn‌ ‌tỏ‌ ‌ra‌ ‌hết‌ ‌sức‌ ‌không‌ ‌bình‌ ‌tĩnh‌ ‌……Nhưng‌ ‌mà‌ ‌……Cố‌ ‌Phong‌ ‌vươn‌ ‌tay,‌ ‌cẩn‌ ‌thận‌ ‌sờ‌ ‌chiếc‌ ‌áo‌ ‌sơ‌ ‌mi‌ ‌đen‌ ‌thuần‌ ‌mình‌ ‌đang‌ ‌mặc.

‌Kiểu‌ ‌sơ‌ ‌ mi‌ ‌này‌ ‌đã‌ ‌là‌ ‌của‌ ‌năm‌ ‌ngoái,‌ ‌dựa‌ ‌theo‌ ‌thói‌ ‌quen‌ ‌sinh‌ ‌hoạt‌ ‌bình‌ ‌thường‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌ Phong,‌ ‌không‌ ‌thích‌ ‌mặc‌ ‌quần‌ ‌áo‌ ‌lỗi‌ ‌mốt.

‌Nhưng‌ ‌đây‌ ‌là‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌tặng.

‌Đó‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌bảo‌ ‌bối.

‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌không‌ ‌kiên‌ ‌nhẫn‌ ‌với‌ ‌hắn,‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌quên‌ ‌sinh‌ ‌nhật‌ ‌của‌ ‌hắn,‌ ‌tặng‌ ‌quà‌ ‌ cho‌ ‌hắn.

‌Em‌ ‌ấy‌ ‌còn‌ ‌đồng‌ ‌ý‌ ‌ngủ‌ ‌cùng‌ ‌giường‌ ‌với‌ ‌mình,‌ ‌còn‌ ‌chủ‌ ‌động‌ ‌chui‌ ‌vào‌ ‌ngực‌ ‌ mình,‌ ‌bọn‌ ‌họ‌ ‌hôm‌ ‌qua‌ ‌cũng‌ ‌đã‌ ‌hôn‌ ‌môi.

‌Trong‌ ‌lòng‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌rối‌ ‌loạn,‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌có‌ ‌hai‌ ‌người‌ ‌tí‌ ‌hon.

‌Một‌ ‌bày‌ ‌ra‌ ‌tất‌ ‌cả‌ ‌ chứng‌ ‌cứ‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌không‌ ‌yêu‌ ‌hắn,‌ ‌chán‌ ‌hắn,‌ ‌hết‌ ‌sức‌ ‌rêu‌ ‌rao;‌ ‌một‌ ‌mang‌ ‌ra‌ ‌ tất‌ ‌cả‌ ‌tình‌ ‌cảm‌ ‌và‌ ‌quan‌ ‌tâm‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌vẫn‌ ‌giữ‌ ‌lại‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌hắn,‌ ‌liều‌ ‌mạng‌ ‌ủng‌ ‌ hộ.

‌Hầu‌ ‌kết‌ ‌hắn‌ ‌chuyển‌ ‌động,‌ ‌rốt‌ ‌cục‌ ‌tỉnh‌ ‌táo‌ ‌lại:‌ ‌”Tất‌ ‌cả‌ ‌những‌ ‌cái‌ ‌đó‌ ‌đều‌ ‌là‌ ‌chuyện‌ ‌ của‌ ‌tôi‌ ‌và‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên.

‌Cho‌ ‌dù‌ ‌tôi‌ ‌hiện‌ ‌tại‌ ‌không‌ ‌nhận‌ ‌được‌ ‌tha‌ ‌thứ‌ ‌hoàn‌ ‌toàn,‌ ‌cho‌ ‌ dù‌ ‌tôi‌ ‌vẫn‌ ‌phải‌ ‌chịu‌ ‌trừng‌ ‌phạt,‌ ‌tôi‌ ‌cũng‌ ‌cam‌ ‌tâm‌ ‌tình‌ ‌nguyện,”‌ ‌Hắn‌ ‌hít‌ ‌sâu‌ ‌một‌ ‌hơi,‌ ‌ “Tôi‌ ‌nói,‌ ‌lần‌ ‌này‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌tôi‌ ‌là‌ ‌thật‌ ‌lòng,‌ ‌cho‌ ‌nên,‌ ‌tôi‌ ‌sẽ‌ ‌không‌ ‌buông‌ ‌ ra.”

‌Trong‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌hơi‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌chập‌ ‌chờn,‌ ‌anh‌ ‌nhìn‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌trên‌ ‌đồng‌ ‌hồ:‌ ‌ “Anh‌ ‌nói‌ ‌nhiều‌ ‌hơn‌ ‌nữa‌ ‌cũng‌ ‌vô‌ ‌dụng,‌ ‌tôi‌ ‌quan‌ ‌tâm‌ ‌chỉ‌ ‌là‌ ‌cảm‌ ‌thụ‌ ‌của‌ ‌Bảo‌ ‌ Nguyên.”

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đang‌ ‌muốn‌ ‌nói‌ ‌chuyện,‌ ‌lại‌ ‌nghe‌ ‌thấy‌ ‌một‌ ‌tiếng‌ ‌tách,‌ ‌bảng‌ ‌đèn‌ ‌màu‌ ‌đỏ‌ ‌ “Đang‌ ‌giải‌ ‌phẫu”‌ ‌nhất‌ ‌thời‌ ‌tắt.

‌Hắn‌ ‌trong‌ ‌nháy‌ ‌mắt‌ ‌mất‌ ‌đi‌ ‌hứng‌ ‌thú‌ ‌nói‌ ‌chuyện‌ ‌với‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo,‌ ‌lập‌ ‌tức‌ ‌đứng‌ ‌dậy,‌ ‌ khẩn‌ ‌trương‌ ‌nhìn‌ ‌cửa‌ ‌phòng‌ ‌giải‌ ‌phẫu.

‌Cánh‌ ‌cửa‌ ‌kia‌ ‌mở‌ ‌ra,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nằm‌ ‌trên‌ ‌giường‌ ‌bệnh‌ ‌ra‌ ‌ngoài.

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌khẩn‌ ‌trương‌ ‌ghé‌ ‌lên‌ ‌trước‌ ‌muốn‌ ‌nhìn,‌ ‌lại‌ ‌bị‌ ‌mấy‌ ‌bác‌ ‌sĩ‌ ‌hộ‌ ‌sĩ‌ ‌đi‌ ‌theo‌ ‌ngăn‌ ‌ lại:‌ ‌”Cố‌ ‌tổng,‌ ‌người‌ ‌bệnh‌ ‌hiện‌ ‌tại‌ ‌tác‌ ‌dụng‌ ‌thuốc‌ ‌tê‌ ‌vẫn‌ ‌chưa‌ ‌hết,‌ ‌ngài‌ ‌chờ‌ ‌cậu‌ ‌ấy‌ ‌ tỉnh‌ ‌lại‌ ‌rồi‌ ‌vào‌ ‌thăm‌ ‌nhé.”

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌túm‌ ‌lấy‌ ‌một‌ ‌hộ‌ ‌sĩ:‌ ‌”Tình‌ ‌hình‌ ‌giải‌ ‌phẫu‌ ‌thế‌ ‌nào?”‌ ‌ “À,‌ ‌giải‌ ‌phẫu‌ ‌……không‌ ‌có‌ ‌vấn‌ ‌đề,‌ ‌rất‌ ‌thành‌ ‌công,”‌ ‌Hộ‌ ‌sĩ‌ ‌một‌ ‌bên‌ ‌bị‌ ‌khí‌ ‌thế‌ ‌Cố‌ ‌ Phong‌ ‌dọa,‌ ‌một‌ ‌bên‌ ‌lại‌ ‌lén‌ ‌liếc‌ ‌người‌ ‌đàn‌ ‌ông‌ ‌cả‌ ‌người‌ ‌quý‌ ‌khí‌ ‌anh‌ ‌tuấn‌ ‌bất‌ ‌phàm,‌ ‌ tâm‌ ‌có‌ ‌gai‌ ‌khiến‌ ‌cô‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌nói‌ ‌năng‌ ‌lộn‌ ‌xộn,‌ ‌”Sưng‌ ‌phù‌ ‌đã‌ ‌thanh‌ ‌trừ‌ ‌thành‌ ‌công,‌ ‌thị‌ ‌……thị‌ ‌lực‌ ‌qua‌ ‌một‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌ngắn‌ ‌sẽ‌ ‌khôi‌ ‌phục.”

‌Tảng‌ ‌đá‌ ‌lớn‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌rốt‌ ‌cục‌ ‌rơi‌ ‌xuống.

‌Bọn‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌cũng‌ ‌thở‌ ‌phào‌ ‌nhẹ‌ ‌nhõm,‌ ‌nghe‌ ‌được‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌giải‌ ‌phẫu‌ ‌rất‌ ‌ thành‌ ‌công,‌ ‌coi‌ ‌như‌ ‌là‌ ‌trấn‌ ‌an.

‌Mắt‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đuổi‌ ‌theo‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌được‌ ‌đẩy‌ ‌về‌ ‌phòng‌ ‌bệnh,‌ ‌hơi‌ ‌đi‌ ‌vài‌ ‌bước,‌ ‌ không‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌ý‌ ‌thức‌ ‌liếc‌ ‌tên‌ ‌sợ‌ ‌hãi‌ ‌đi‌ ‌theo‌ ‌bên‌ ‌cạnh‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo,‌ ‌bỗng‌ ‌nhiên‌ ‌nhìn‌ ‌ thấy‌ ‌mấy‌ ‌dấu‌ ‌hồng‌ ‌hồng‌ ‌trên‌ ‌cổ‌ ‌hắn.

‌Hắn‌ ‌nhất‌ ‌thời‌ ‌nhíu‌ ‌mày,‌ ‌hơi‌ ‌xoay‌ ‌người‌ ‌nói‌ ‌với‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo:‌ ‌”Đây‌ ‌là‌ ‌đàn‌ ‌ông‌ ‌anh‌ ‌ gần‌ ‌đây‌ ‌cua‌ ‌được?‌ ‌Anh‌ ‌dẫn‌ ‌cậu‌ ‌ta‌ ‌đến‌ ‌thăm‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên?”‌ ‌ Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌nhíu‌ ‌mày,‌ ‌muốn‌ ‌giải‌ ‌thích.

‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌lại‌ ‌đĩnh‌ ‌đạc‌ ‌không‌ ‌chút‌ ‌để‌ ‌ý‌ ‌khoác‌ ‌vai‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo,‌ ‌thẳng‌ ‌thắn‌ ‌nói:‌ ‌”Không‌ ‌ đúng‌ ‌không‌ ‌đúng,‌ ‌hai‌ ‌bọn‌ ‌tôi‌ ‌là‌ ‌anh‌ ‌em‌ ‌tốt‌ ‌nhiều‌ ‌năm,‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌làm‌ ‌chuyện‌ ‌gì‌ ‌mất‌ ‌ mặt.”

‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌đang‌ ‌thở‌ ‌phào‌ ‌nhẹ‌ ‌nhõm,‌ ‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌tiếp‌ ‌tục‌ ‌cười‌ ‌nói:‌ ‌”Tối‌ ‌đa‌ ‌cũng‌ ‌chỉ‌ ‌là‌ ‌ tối‌ ‌qua‌ ‌ở‌ ‌khách‌ ‌sạn‌ ‌bị‌ ‌nó‌ ‌hôn‌ ‌cả‌ ‌đêm‌ ‌thôi.”

‌

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 202"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull