Tĩnh Bảo bước lên hành lễ: “Thái phó đại nhân?”
Tô Thái phó liếc nhìn nàng mấy lượt, nói thẳng: “Theo bên cạnh ta, không cần lanh lợi thông minh nhưng nhất định phải biết chừng mực. Cái nên nhìn, cái không nên nhìn, trong lòng phải phân rõ lời có thể nói, lời không thể nói.”
“Dạ!”
“Nếu ví triều Đại Tần như một con người, thì Mật Thư đài chính là trái tim. Tầm quan trọng của trái tim không cần ta nói, chỉ cần bất cẩn khinh suất là tai họa sẽ giáng xuống…” Tô Thái phó dừng một chút, trầm giọng: “Thần tiên cũng không cứu nổi ngươi!”
Tĩnh Bảo nghe vậy, trong lòng căng thẳng: “Dạ!”
Tô Thái phó đi lướt qua nàng, tự nhiên vào phòng, Tĩnh Bảo không rõ ý ông là gì bèn vội vàng theo sau.
Ông bước vào phòng phía đông, chỉ vào một chồng tấu báo dày cộm trên bàn: “Đem mấy thứ này đi xem, xem xong trả lại.”
“Dạ!”
Tĩnh Bảo ôm chồng tấu báo vừa định rời đi, lại nghe Tô Thái phó gọi giật: “Khoan đã!”
“Đại nhân còn dặn dò gì nữa ạ?”
Tô Thái phó nhìn nàng, thấp giọng nói: “Người trẻ có dã tâm là điều tốt, nhưng nếu không có thực lực để nâng đỡ dã tâm ấy thì chỉ là cô hồn dã quỷ.”
Mặt Tĩnh Bảo lập tức đỏ bừng.
Người ta nói, già rồi thì thành tinh, quả nhiên dưới vẻ ngoài nho nhã của Thái phó đại nhân là một đôi mắt nhìn thấu lòng người như lửa.
Ông có thể phụng sự hai triều hoàng đế, bình an vô sự bao nhiêu năm, căn bản không phải vì khiêm nhường mà là cẩn trọng từng ly từng tí.
Tĩnh Bảo trở lại bàn viết của mình, trong lòng vẫn còn bị câu “Cô hồn dã quỷ” làm tim đập thình thịch.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Cố Trường Bình, thậm chí cả Cao Triều lại căng thẳng với nàng đến vậy.
Đây là cấm cung, là nơi gần Thiên tử nhất. Trên dưới cả triều Đại Tần, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi này.
Chỉ một chút gió lay cỏ động ở đây, ra bên ngoài sẽ thành sóng gió cuồn cuộn.
Ở nơi cao thực sự có gió lớn!
Tĩnh Bảo uống một ngụm trà ấm, đợi tâm trạng dần bình tĩnh lại, mới bắt đầu lật xem tấu báo.
Tấu báo, hay còn gọi là bản chép tay, là thư lại sao chép lại thánh chỉ, tấu chương của các quan thần.
Phật ngữ có câu: “Thiên cơ bất khả lộ”, nhưng đọc kỹ tấu báo, phân tích lợi hại, ngày qua tháng lại, dần dần cũng có thể thấy được một hai phần thiên cơ.
Thứ này là báu vật vô giá.
Tĩnh Bảo đọc từng tờ một, bất tri bất giác đã đến giờ Ngọ.
Khi dùng bữa, không thấy bóng dáng Tô Thái phó, hỏi ra mới biết Thái phó đại nhân đang giảng sách cho hoàng đế, giờ này chưa về, hẳn là được hoàng thượng ban bữa trưa.
Giờ nàng mới thật sự cảm nhận được thế nào là “được khắc tên trong lòng đế vương”.
Ăn xong, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đọc, mãi đến khi có người gõ bàn nàng mới phát hiện trời đã chạng vạng.
Lục Thần Hiểu cau mày nói: “Hết giờ rồi.”
“Thái phó đại nhân đi rồi sao?”
“Vừa mới rời đi.”
“Vậy đại nhân cứ về trước, ta xem thêm chút nữa.” Nàng mỉm cười đáp.
“Nhớ kỹ giờ ra khỏi cung, chậm trễ không chỉ thiệt thân ngươi còn liên lụy đến ta.”
“Đại nhân yên tâm, ta sẽ ghi nhớ.”
Tĩnh Bảo tiễn Lục Thần Hiểu rời đi, lại tiếp tục vùi đầu đọc tiếp. Trong chồng tấu báo nho nhỏ này quả thật có thể nhìn ra được không ít chuyện.
Hoàng đế đang nghĩ gì, các đại thần tính toán gì, trị quốc ra sao, leo lên trên thế nào, triều Đại Tần đang đối mặt với sóng gió thế nào… tất cả đều hiện rõ rành rành.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tĩnh Bảo giật mình, vội gấp tấu báo lại bước ra khỏi phòng phía tây, chỉ thấy trong viện có một thái giám đang đứng.
Thái giám kia vừa định mở miệng, thấy nàng bước ra cũng giật mình sững lại.
“Ngươi là ai?”
“Ta là thư lại của Tô Thái phó, mới được tuyển vào.”
“Tô Thái phó đâu?”
“Ra khỏi cung từ sớm rồi!”
“Hỏng rồi!”
Thái giám vén vạt áo, chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa gọi với hai tiểu thái giám đang đợi ngoài viện: “Mau đi chặn người lại, mau lên!”
Tim Tĩnh Bảo thót một cái.
Giờ này đã tan ca, còn chặn Tô Thái phó lại, chắc chắn là có chuyện gấp từ phía Ngự thư phòng!
Là chuyện gì gấp đến vậy? Nàng không dám hỏi, nhìn thời gian còn nửa canh giờ nữa mới đến hạn rời cung, bèn quay về phòng phía tây, suy nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Qua một khắc, thấy bên ngoài viện vẫn yên tĩnh, Tĩnh Bảo đành thu dọn bàn viết, đóng cửa sổ chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ vừa bước tới Minh Kính đường, lại thấy Tô Thái phó vội vã quay về.
Hai người vừa chạm mặt, Tô Thái phó sửng sốt: “Lục Thần Hiểu đâu?”
“Bẩm đại nhân, đã ra khỏi cung rồi ạ.” Tô Thái phó bỗng túm lấy áo nàng: “Ngươi ra khỏi cung muộn chút, ở phòng sương đợi ta.”
Ông không nói là đợi để làm gì, thái giám đi theo phía sau ông đã sốt ruột như muốn khóc: “Thái phó đại nhân, ngài mau lên đi, hoàng thượng bên đó tức giận đến sắp nổi trận lôi đình rồi!”
“Đi đây!”
Tô Thái phó buông tay, Tĩnh Bảo đột nhiên thấy mí mắt giật liên hồi.
Không sai, trong cung đã có chuyện.
Là chuyện gì?
Còn chưa nghĩ ra, từ xa đã thấy mấy vị các lão trong nội các cũng đang vén áo chạy về phía Ngự thư phòng.
Các thư lại đi theo sau họ thì rẽ hướng về phía nàng.
Linh cảm Tĩnh Bảo lóe lên, lập tức tươi cười nghênh đón: “Các vị đại nhân vất vả rồi, ta là thư lại mới được Tô Thái phó tuyển, họ Tĩnh, tự Văn Nhược. Thái phó đại nhân đi vội chỉ dặn đôi câu, ta bên này vẫn chưa rõ tình hình, xin hỏi… đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Thư lại A: “Thì ra là Thám hoa lang!”
Thư lại B: “Thám hoa lang sao mà tuấn tú thế nhỉ?”
Thư lại C: “Thám hoa lang đừng hỏi nữa, vào Minh Kính đường uống xong chén trà là biết chuyện rồi!”
Tĩnh Bảo vội cười: “Ta pha trà giúp các vị đại nhân, muốn uống hồng trà hay lục trà, thích đậm hay nhạt?”
Mấy thư lại thấy nàng nhiệt tình như vậy, trong lòng cười khẩy: đúng là phong cách của Thám hoa lang, chẳng có chút ngạo khí thư sinh nào.
Tuy trong bụng khinh thường, nhưng khi được dâng tách trà nóng thì lại thấy rất hưởng thụ.
Vừa uống trà cho mát cổ họng, vừa rảnh rỗi vô sự, mấy người bắt đầu bàn chuyện triều chính.
Tĩnh Bảo dựng thẳng hai tai nghe kỹ, tay cũng không ngơi, hễ thấy tách trà nào vơi là rót thêm lập tức.
Một chén trà vừa cạn, có người xách đèn lồng bước vào, đặt đèn qua một bên, phủi phủi lớp bụi vốn không hề có trên áo, rồi nói: “Đưa giấy bút đây.”
Tĩnh Bảo khẽ hỏi: “Vị này là ai?”
“Thư lại theo Đồng các lão, là người có thâm niên nhất bên ta.”
“Suỵt, đừng nói nữa, xem huynh ấy viết gì kìa.”
Người kia chấm mực đầy bút, phóng bút như bay.
Tĩnh Bảo nghiêng đầu lại gần nhìn, tai như ù đi một tiếng, lập tức chết lặng.
Trên tờ giấy trắng mực đen viết rõ rành rành:
Bắc phủ có mật báo truyền về: Hạo vương bí mật chiêu binh, thu mua lương thảo, có ý đồ mưu phản.
Hoàng thượng hỏi các vị các lão: Giết, hay là tha?
Cả Minh Kính đường im phăng phắc.
Mấy thư lại còn cười cười nói nói ban nãy, giờ sắc mặt đều trở nên nặng nề.
Người kia đặt bút xuống, hơ giấy trên lửa thiêu rụi, rồi không nói một lời nào rời khỏi.
Y vừa đi, những người còn lại cũng lục tục rút về phòng mình. Chủ tử của bọn họ khác nhau, chính kiến cũng khác, giết hay tha, đều phải cân nhắc cho kỹ vì lợi ích của chủ tử.
Cả gian Minh Kính đường rộng lớn, chỉ còn lại một mình Tĩnh Bảo đứng đó trơ trọi.
Trên mặt nàng, không còn chút huyết sắc nào.