Phủ Cẩm Y Vệ, Cao Triều đang thẩm vấn phạm nhân trong ngục. Đang thẩm đến nửa chừng, chỉ thấy Tiểu Thất vội vã chạy tới, ghé tai thì thầm: “Gia, trong cung truyền chỉ, triệu chỉ huy sứ Kỷ lập tức vào cung.”
Cao Triều hơi nhíu mày: “Những người khác trong Cẩm Y Vệ đâu? Thịnh Nhị đâu?”
Tiểu Thất: “Đều có mặt.”
Cao Triều đứng dậy, đá chiếc ghế ra một bên, quát thuộc hạ: “Các ngươi tiếp tục thẩm vấn, ta ra ngoài hít thở chút.”
“Vâng!”
Ra tới bên ngoài, trên trời treo một vầng trăng khuyết, quay đầu lại thấy dưới gốc cây có một người đang đứng, cũng ngẩng đầu nhìn trời như hắn.
Thịnh Nhị cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, từ tốn quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Cao Triều cười nhạt rồi quay đi: “Nhị gia đang ngắm gì vậy?”
Hắn cho Tiểu Thất theo dõi Kỷ Cương, Thịnh Nhị tất nhiên cũng có người theo dõi, hắn biết được gì đối phương cũng sẽ biết được.
Vẻ mặt Thịnh Nhị điềm đạm: “Xem trời.”
Cao Triều hơi cau mày: “Trời làm sao?”
Thịnh Nhị: “E là sắp đổi rồi.”
Cao Triều ngẩng lên nhìn lần nữa, quả nhiên một đám mây đen đang kéo đến.
Hắn còn chưa kịp nghĩ xem câu đó có ẩn ý gì hay không thì thấy mấy Cẩm Y Vệ đang điều tra bên ngoài vụt bóng dưới ánh trăng trở về.
Một người quen thân với Cao Triều tiến lên, thấp giọng nói: “Đang tra án, có thám tử báo về, bố phòng trong kinh có biến. Cấm vệ quân, Kim Ngô quân đều đã hành động.”
Cao Triều chưa hiểu rõ “hành động” là gì, chỉ thấy người kia chỉ tay về một hướng: “Đều đi về phía đó.”
Phía đó? Là phía nào?
Cao Triều nghĩ kỹ lại, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Phía đó… là phủ của Hạo Vương!
Lúc này, trước cửa phủ vang lên tiếng huyên náo, không lâu sau, Kỷ Cương mồ hôi đầm đìa, được người hộ tống đi tới: “Nam Bắc Phủ Trấn của Cẩm Y Vệ nghe lệnh!”
Cao Triều và Thịnh Nhị đồng thanh trả lời: “Có mặt!”
“Hôm nay cấm chặt chín cổng thành, Cẩm Y Vệ phối hợp Binh Mã Ti Ngũ Thành, tuần tra suốt đêm. Gặp kẻ khả nghi, bắt giữ trước rồi nói sau!”
“Rõ!”
…
“Gia!”
Cố Dịch xông thẳng vào, cửa phòng “rầm” một tiếng nện mạnh vào tường: “Cấm vệ quân và Kim Ngô Tả Vệ đã bao vây phủ Hạo Vương rồi!”
Lúc này Cố Trường Bình đang tháo khuy áo bên trong, chuẩn bị lên giường ngủ.
“Xoẹt!” Khuy áo cùng với một mảng vạt áo bị giật bung ra.
Cố Trường Bình chau mày: “Có chuyện gì?”
Cố Dịch lắc đầu: “Không rõ, chỉ biết sau khi tan sở, thái giám trong cung bỗng quay lại triệu mấy vị các lão vào cung. Ngay sau đó phủ Hạo Vương lập tức bị vây. Gia, giờ phải làm sao?”
Cố Trường Bình không lên tiếng, đôi mắt nheo lại thoáng chút ngẫm nghĩ.
Lần trước tấu chương xin trở về phong địa, hoàng đế không phê chuẩn, chỉ bảo Hạo Vương ở lại kinh vài hôm. Hạo Vương không nói một lời, lập tức tuân theo. Quân thần ngoài mặt thì vui vẻ, thực chất âm thầm giằng co.
Còn chưa đến lúc xé toạc mặt nhau.
Cho nên…
Nhất định là có chuyện rồi. Hơn nữa là đại sự.
“Hạo Vương đang ở đâu?”
“Bẩm gia, ở trong phủ.”
“An Ninh Hầu Chu Minh Sơ thì sao?”
“Cũng ở trong phủ, chắc giờ đã biết tin.”
Cố Trường Bình chống tay lên bàn, từ từ ngồi xuống, rót cho mình một chén trà ấm.
Cố Dịch kinh ngạc nhìn chủ tử của mình, lửa đã bén tới chân mày rồi mà vẫn còn tâm trạng uống trà?
“Lúc này không thể nóng vội! Vội vàng sẽ loạn. Trước tiên phải biết vì sao Hạo Vương bị vây, có bệnh mới kê được thuốc, nếu không chỉ tốn công vô ích.”
“Gia, vậy phải tra thế nào, ngài cứ nói!”
“Không cần tra, sáng mai tự khắc sẽ rõ.”
“Gia?”
Cố Trường Bình khoát tay, nhếch môi cười nhạt, gần như tàn nhẫn: “Kiếm đã rút mà không thấy máu thì càng phải giữ bình tĩnh. Hạo Vương không phải đại thần bình thường. Hắn mang huyết mạch nhà họ Lý, giữ nửa giang sơn. Nếu hoàng đế thật sự muốn giết hắn, một là phải đường đường chính chính, hai là phải có bằng chứng xác thực. Ta đoán chuyện này có liên quan đến phía Bắc Phủ.”
“Vậy đêm nay chúng ta chỉ ngồi yên chờ sao?”
“Không!” Ánh mắt Cố Trường Bình nghiêm nghị: “Ngươi phải làm một việc.”
“Việc gì?”
“Tìm cách gặp Thịnh Nhị.”
“Hắn?”
“Nhớ kỹ, hắn là người của Thịnh lão đại. Trước khi Thịnh lão đại đi, chắc chắn có dặn dò. Ngươi không cần nói gì cả, chỉ nói là do gia nhà ta sai tới.”
…
“Vương gia! Vương gia! Không ổn rồi! Bị bao vây rồi, cấm quân đã vây đến!”
Lý Quân Tiện đang xem tấu chương trong thư phòng, nghe quản gia hét lên như thế, bèn chộp lấy trường kiếm bên cạnh rồi bước ra ngoài: “Người đâu, theo bổn vương ra xem!”
“Rõ!”
Cánh cổng nặng nề “két” một tiếng mở ra, bên ngoài là ba hàng cấm quân, người nào người nấy đều mặc giáp, đeo kiếm, trang bị đầy đủ.
Dẫn đầu là một gương mặt xa lạ, gật đầu với Lý Quân Tiện: “Bẩm Vương gia, kinh thành xuất hiện giặc cướp. Vương gia là rường cột của Đại Tần, mạt tướng phụng chỉ của hoàng thượng đến bảo vệ an nguy của Vương gia. Xin Vương gia mau trở về phủ.”
Lời nói thật đẹp nhưng ai chẳng biết ẩn tình bên trong?
Lý Quân Tiện cười nhạt, dò hỏi: “Bổn vương là tướng quân, sợ gì giặc cướp?”
“Vương gia vẫn nên tuân chỉ nghe lệnh thì hơn. Bằng không đao kiếm vô tình, nếu làm Vương gia bị thương, mạt tướng chỉ còn cách lấy cái chết tạ tội!”
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người trong vương phủ đều thay đổi.
Lý Quân Tiện không nói gì, chỉ mỉm cười ném lại một câu: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Sau đó sai người đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, sắc mặt Lý Quân Tiện lập tức sa sầm: “Gọi tất cả mọi người vào thư phòng, bổn vương có việc quan trọng cần thương nghị!”
“Rõ!”
…
Lúc này, Tĩnh Bảo vẫn đang chờ ở phòng phía tây, đã qua thời điểm hoảng loạn nhất, giờ lại bình tĩnh hơn nhiều.
Một là chiêu mộ binh, hai là mua lương thực, đều là tin tức từ Bắc Phủ truyền tới.
Tri phủ Bắc Phủ là Trương Kiện, hai vị chỉ huy sứ là Tạ Quý và Trương Tín đều mới nhậm chức, dù có bản lĩnh cũng chưa vươn tay vào quân doanh được.
Huống hồ, chuyện vừa bí mật vừa trọng đại thế này, Hạo Vương chắc chắn chỉ giao cho người đáng tin. Vậy tin tức làm sao rò rỉ được từ Bắc Phủ?
Có phải bên cạnh Hạo Vương… có nội gián từ kinh thành?
Nghĩ đến đây, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu, Tĩnh Bảo nghĩ phải nhanh chóng tìm cách báo tin cho tiên sinh.
Chết một nỗi là giờ này rồi mà Tô Thái phó vẫn chưa trở về. Cung này mình còn ra được không?
Bỗng ngoài cửa có tiếng động.
Tĩnh Bảo vội lao ra, thì thấy Tô Thái phó mệt mỏi bước vào viện, phía sau còn có hai tiểu thái giám cầm đèn lồng.
Thái phó thấy Tĩnh Bảo thì hơi ngẩn người, sau đó mới nhớ ra người này là mình để lại, bèn nói: “Hôm nay không ra cung, nghỉ lại đây. Ngươi đưa lệnh bài cho họ, để họ ghi danh.”
“Vâng!”
Tĩnh Bảo trong lòng kinh hãi, quả nhiên đêm nay không thể rời khỏi cung.
Lệnh bài được trao, tiểu thái giám ghi lại từng mục. Thấy Tĩnh Bảo là gương mặt lạ, bèn nhắc: “Trong cung có quy củ của trong cung, Tĩnh thư lại cứ ở viện này với đại nhân, tuyệt đối không được đi lung tung.”
Tĩnh Bảo cung kính: “Vâng ạ.”
Thấy nàng biết điều, tiểu thái giám lại nói: “Lát nữa có người từ ngự thiện phòng mang cơm đến, Thái phó đại nhân cứ nghỉ ngơi cho tốt. Nếu hoàng thượng có triệu, nô tài sẽ lập tức đến báo.”
Tô Thái phó không nói một lời, phất tay áo bước vào phòng phía đông.
Tĩnh Bảo nhìn bóng in trên cửa sổ, cổ họng khẽ động, miễn cưỡng nuốt xuống nỗi tủi hờn đang dâng lên.
Hiển nhiên, người Tô Thái phó thật sự muốn giữ lại là Lục Thần Hiểu, còn đứa nhóc non nớt nàng là kẻ bị giữ lại do tình cờ.
Tô Thái phó căn bản không có ý định bàn bạc gì với nàng.
Nhưng thái độ của hoàng đế, biện pháp sắp tới là gì… vẫn phải moi từ miệng Tô Thái phó.
Nghĩ vậy, nàng nghiến răng, bước vào phòng phía đông, nghiêm nghị nói: “Nếu đại nhân có chuyện khó xử, xin hãy nói với Văn Nhược. Tuy tuổi còn trẻ, chưa hiểu nhiều, nhưng Văn Nhược cũng có một lòng trung quân ái quốc.”