Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 504

 
Lúc này, Cố Trường Bình vừa xoay người lên ngựa.

Cố Dịch vội vàng đuổi theo, gọi: “Gia, chờ đã!”

Cố Trường Bình đã yên vị trên ngựa, cúi đầu nhìn xuống một cái.

Cố Dịch vội kéo dây cương, hạ giọng: “Gia nhất định phải đi lúc này sao? Nhỡ đâu… ngay cả người cũng không giữ nổi. Hay là đợi đến trời tối, để ta đi dò xét một chuyến?”

“Trong ngoài ba tầng cấm vệ, ngươi nắm chắc được à?” Cố Trường Bình hít sâu một hơi: “Dù ngươi có chắc chắn, ngươi có biết ta định nói gì với Thập Nhị không?”

Cố Dịch im lặng.

“Yên tâm đi, ta phụng chỉ đến dạy học cho hai đứa nhỏ!”

Cố Trường Bình kẹp chân, thúc ngựa lao đi mấy trượng. Cố Dịch không cam lòng bước theo hai bước, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng kia càng lúc càng xa.

“Ta biết là không cản nổi, nên cũng chẳng buồn cản!” Trong phủ, Thẩm Trường Canh thở dài: “Hắn nói đúng, vào thời điểm then chốt này, có những việc thật sự không phải ngươi muốn làm là làm được.”

Cố Dịch: …

Cổng Hạo Vương phủ từng nhộn nhịp xe ngựa, giờ chỉ còn lại cấm vệ quân cầm đao thật, súng thật.

“Người nào, mau rời đi!”

Cố Trường Bình xuống ngựa, chắp tay hành lễ kiểu thư sinh với viên quan đứng đầu: “Cố Trường Bình, đến để dạy học cho hai vị học trò.”

Viên quan kia suýt nữa bật cười.

“Cố tiên sinh, không phải ta nói ngài, làm việc cũng phải phân rõ nặng nhẹ. Giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện dạy học?”

Đám học trò có còn mạng mà học không cũng chưa biết nữa!

Cố Trường Bình mỉm cười: “Chữ nghĩa không thể gián đoạn một ngày. Ta phụng chỉ đến đây. Nếu đại nhân không cho vào, ta đành dâng tấu lên Hoàng thượng xin từ chức.”

Viên quan: …

Trời đất, suýt quên mất người này là phò mã. Vì chuyện nhỏ mà dâng tấu lên Hoàng thượng, hắn điên rồi sao?

“Cố phò mã, cần gì phải làm vậy? Nước chảy chỗ thấp, người hướng chỗ cao, làm người cũng nên biết uyển chuyển.”

“Lúc đọc sách, ta chỉ chuyên tâm đọc cho tốt. Làm tiên sinh, ta chỉ chuyên tâm dạy cho giỏi. Còn nước chảy chỗ nào, người đi đâu, không liên quan đến ta.”

Đúng là một tên mọt sách!

Lại còn cố chấp đến cực điểm!

Viên quan suy nghĩ một chút, bỗng cười nhạt: “Người đâu, đưa Cố phò mã vào thư phòng dạy học cho hai vị tiểu thế tử.”

Thuộc hạ có hơi lưỡng lự: “Lão đại, đưa vào rồi…”

“Các ngươi cứ đứng một bên mà học cho tốt. Bài giảng của Cố phò mã không phải ai cũng có phúc được nghe đâu.”

“Rõ!”

Quản gia vội vã đẩy cửa thư phòng: “Vương gia, Cố tiên sinh tới dạy học cho hai vị tiểu thế tử, hiện đang ở thư phòng. Ngài xem…”

Sắc mặt Hạo Vương thoáng lộ vẻ kinh ngạc.

“Có ai đi cùng không?”

“Có hai tên cấm vệ.”

Hạo Vương suy nghĩ chốc lát: “Đã đến thì xem như khách. Mang trà lên, loại trà ngon nhất.”

“Vâng!”

“Khoan đã, nhớ kỹ lời ta, trà không được để gián đoạn dù chỉ một khắc!”

Quản gia ngẫm nghĩ, vội gật đầu: “Vương gia yên tâm, lão nô hiểu rồi.”

Đã uống đến năm chén trà, Cố Trường Bình vẫn đang thao thao giảng bài, thật là buồn chết người!

Lúc này, nha hoàn lại mang trà mới vào, vừa ngửi đã thấy thơm, chắc là loại còn ngon hơn trước. Hai cấm vệ nhìn nhau, lại uống thêm vài chén.

Bụng đã đầy nước, tự nhiên buồn tiểu.

Hai người trao đổi ánh mắt.

Ai đi trước?

Cùng đi đi, vương phủ rộng thế này, lạc đường thì sao?

Còn ở đây thì sao?

Đi vệ sinh một chút là xong, chúng ta chạy đi rồi chạy về, mất bao nhiêu thời gian chứ? Dù sao ta cũng nhịn không nổi nữa rồi.

Ta cũng vậy.

Hai người quyết định xong, hỏi nha hoàn chỗ đi vệ sinh, rồi vội vã rời đi.

Bọn họ vừa rời đi, Lý Quân Tiện lập tức bước vào thư phòng, hai đứa trẻ rất biết điều, tự lui ra ngoài.

Thời gian quý giá, Cố Trường Bình không dám lãng phí nửa câu: “Tàng binh tích lương là cơ mật tối cao của Bắc phủ, sao lại bị phát hiện? Là ai để lộ ra?”

Ánh mắt Lý Quân Tiện lập tức trở nên âm trầm.

Tử Hoài phân tích rất đúng, chuyện đó là cơ mật hàng đầu, chỉ có hai người biết, lại đều là tâm phúc trung thành tuyệt đối, sao có thể để lộ?

“Hoặc là hai người trong Bắc phủ, hoặc là người theo ta vào kinh. Ngươi nghĩ là ai?”

Vấn đề này, Cố Trường Bình không trả lời nổi.

“Yên tâm, ta sẽ điều tra kỹ!”

“Cục diện nguy hiểm này, ngươi có kế sách gì không?”

“Ta định giả điên, thừa cơ rời kinh, sau đó khởi binh, dù sao cũng là phản rồi!”

“Không được!”

Cố Trường Bình lập tức phản đối: “Chưa nói đến thời cơ khởi binh chưa chín muồi, chỉ riêng chuyện ngươi giả điên trong kinh, đã tạo cớ để hoàng đế đoạt binh quyền của ngươi. Trên đời này có mấy kẻ điên được phép cầm binh?”

“Vậy ngươi có cao kiến gì không?”

“Cả đêm suy nghĩ, vẫn thấy vô cùng khó!”

Lý Quân Tiện nghe xong, bất giác nhắm mắt lại.

Tử Hoài vốn nổi tiếng mưu lược mà còn không nghĩ ra cách thoát khỏi cục diện này, thì chuyến này đúng là mười phần chết chín.

Cố Trường Bình trấn an: “Không vội, vẫn còn ba ngày, còn thời gian tính toán.”

Hắn không nói cho Lý Quân Tiện biết đã sắp xếp mười tử sĩ bên ngoài kinh thành. Bởi vì một khi con người có đường lui, sẽ sinh ra ỷ lại. Gặp hiểm cục, phải tự dồn mình vào thế không lối thoát.

Lý Quân Tiện vừa định nói, sắc mặt bỗng thay đổi tiếng bước chân của hai cấm vệ đã vọng tới từ xa.

Hắn vội nói: “Bọn chúng quay lại rồi. Ngươi nhất định phải giúp ta trông nom Lý Mẫn Trícẩn thận, ta…”

Cố Trường Bình không đợi hắn nói hết: “Yên tâm, mau đi đi!”

“Tử Hoài…”

Lý Quân Tiện khẽ gọi một tiếng, rồi lập tức rời khỏi thư phòng. Hai thị vệ đã chờ sẵn trên tường, thấy hắn tới gần, bèn chìa tay ra.

Lý Quân Tiện phi thân lên, đạp ngói lướt qua mái nhà rời đi.

Hắn vừa đi, hai cấm vệ cũng vừa vặn quay về viện, nhìn thấy ba thầy trò vẫn ngồi nguyên như cũ, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Một canh giờ giảng xong, Cố Trường Bình gấp sách lại, chờ hai đứa trẻ hành lễ xong thì ung dung rời đi.

Một người một ngựa khuất bóng, viên quan cấm vệ hỏi: “Hắn có gặp ai không?”

“Bẩm đại nhân, chẳng gặp ai cả.”

“Giảng cái gì?”

“Giảng gì thì chúng ta cũng không hiểu. Đây là chữ hắn viết cho hai đứa nhỏ, ngài xem?”

Viên quan nhận lấy, nhận ra chỉ là mấy chữ bình thường, bèn ném đi không thèm để ý. Trong lòng thầm nghĩ, vẫn nên vào cung xin chỉ thị, bảo Cố Trường Bình từ ngày mai khỏi đến vương phủ làm loạn nữa.

Thật khiến người khác lo ngay ngáy.

Cố Trường Bình đánh ngựa đi trên phố, chập tối rồi mà đường phố vẫn vắng tanh.

Dân chúng đều biết tình hình căng thẳng, nên tránh xa cho lành.

Tâm trí rối loạn, hắn dứt khoát xuống ngựa, dắt dây cương đi bộ, vừa đi vừa suy nghĩ đối sách.

Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên sau lưng, quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa tức đến phun máu.

Hắn quay lại làm gì?

Ôn Lư Dụ kéo dây cương, nhảy xuống ngựa, chẳng thèm phủi bụi trên người, sải bước tiến đến bên Cố Trường Bình.

“Cố tiên sinh, lâu rồi không gặp. Ta vừa hồi kinh, mời ta một chầu rượu được chứ?”

Cố Trường Bình nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng, trầm giọng: “Ngươi quay về làm gì?” 

 

Exit mobile version