Vừa dứt lời, Tĩnh Bảo mới phát hiện bản thân nói sai vì vội vàng.
Nàng vội vã chữa lại: “Ta chỉ là nói chơi với các người thôi. Mười vạn đại quân của Hạo Vương đâu phải thứ dễ xơi? Nếu hắn liên kết các phiên vương khác, thì cơ hội thắng…”
“Không có cơ hội thắng!” Cao Triều lạnh nhạt ngắt lời nàng: “Dù hắn có mười vạn đại quân, dù có liên minh với các phiên vương khác, nếu thật sự giao chiến, hắn vẫn không có cửa thắng.”
Tĩnh Bảo ngạc nhiên: “Tại sao?”
Tiền Tam Nhất, lâu nay vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Không nói đâu xa, binh vệ và thân quân trong thành Tứ Cửu không phải để bày cho đẹp. Chỉ riêng Từ gia quân nơi Biên sa cũng đã đủ để hắn không chống nổi rồi.”
Sắc mặt Tĩnh Bảo hơi đổi, cố tình nói: “Ta nghe nói Từ Đại tướng quân sức khỏe không tốt, chẳng thể ra trận nữa rồi.”
“Ngây thơ!” Tiền Tam Nhất cười nhạt: “Ngươi không tin kẻ theo đuổi mình là Từ Thanh Sơn sao? Đừng quên, trên người hắn chảy dòng máu Từ gia.”
Cao Triều cũng tiếp lời: “Nói có lý! Đại tướng quân bệnh nặng như vậy, sao mãi chưa chịu hồi kinh? Chính là để rèn giũa Từ Thanh Sơn đó!”
Tiền Tam Nhất không để ý sắc mặt đã biến của Tĩnh Bảo, quả quyết: “Hắn sẽ rèn Từ Thanh Sơn thành lưỡi đao sắc bén nhất, để bảo vệ giang sơn Đại Tần cho hoàng thượng!”
Từ Thanh Sơn?
Tĩnh Bảo lẩm nhẩm cái tên này trong lòng, cảm thấy tâm trí rối như tơ vò, nhất thời chẳng thốt nên lời.
Điều nàng lo sợ nhất, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành sự thật.
Tiền Tam Nhất thúc vào tay nàng: “Ngươi vào Mật Thư đài rồi, chắc biết được không ít điều chúng ta không biết. Mau nói đi, có phải hoàng thượng…”
Tĩnh Bảo gật đầu.
Sắc mặt Tiền Tam Nhất chợt âm trầm, trầm mặc một hồi mới khẽ nói: “Thực ra vẫn chưa đến lúc. Nếu lúc này động tới Hạo Vương… Đại Tần tất sẽ loạn.”
Đồng tử Tĩnh Bảo khẽ co lại.
Ai cũng biết Tiền Tam Nhất yêu tiền như mạng, chẳng để tâm đến chuyện gì khác. Không ngờ người này lại có suy tính sâu xa đến thế.
Cao Triều bỗng hạ thấp giọng: “Đừng bàn chuyện triều chính nữa! Gần đây Cẩm Y vệ đang truy bắt người, ai có dính líu đến Bắc phủ đều bị theo dõi âm thầm. Còn kẻ bàn tán triều sự, tung tin đồn thất thiệt đều bị bắt cả đấy!”
Sắc mặt Tiền Tam Nhất đại biến: “Không nói nữa, không nói nữa! Uống rượu, uống rượu!”
Tĩnh Bảo lơ đễnh nâng chén rượu lên, tâm trí như mây tản cỏ rối, chẳng sao sắp xếp được.
Cách một bức tường.
Trên mặt Ôn Lư Dụ đã chẳng còn nét cười, gương mặt nghiêm nghị như bậc quân tử.
“Nhờ có Đoạn Cửu Lương giúp sức, chuyện ngân trang vô cùng thuận lợi, quả là bỏ ra một phần công được gấp đôi kết quả. Năm nay mưa thuận gió hòa, không chỉ Giang Nam mà cả Lưỡng Quảng, Lưỡng Hồ đều hứa hẹn được mùa. Chỉ cần có bạc trong tay, lương thực cũng sẽ có thôi.”
Cố Trường Bình hỏi: “Đã có đường vận lương chưa?”
Ôn Lư Dụ cười nhếch mép: “Đây chính là điều bất ngờ ta muốn nói. Khi ta làm quan ở Dương Châu, có quen một người làm tiêu sư. Hắn vừa áp tiêu, vừa bảo vệ đoàn thương nhân. Ta điều tra rồi, đoàn thương chủ yếu đi về phía Tây Bắc, có thể trà trộn lương thực vào đó để vận chuyển.”
Cố Trường Bình cau mày: “Đường dây này cứ giữ lại đã, dùng được hay không sau này bàn tiếp.”
“Sau này?” Ôn Lư Dụ nhếch môi cười gượng: “Nếu nguy cơ này không giải quyết được, còn có sau này sao?”
“Đừng nói điều xui xẻo nữa. Ngươi đã chạy ngựa mấy ngày, mau ăn cơm rồi về phủ tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“Được, đêm ta sẽ tới tìm ngươi!”
“Đừng tới, phủ ta toàn kẻ lạ.”
Ôn Lư Dụ mở to mắt: “Sao? Ngươi cũng bị theo dõi rồi à?”
“Không phải dạng theo dõi như ngươi nghĩ, chuyện này nói vài câu không rõ được.”
“Khốn kiếp!” Ôn Lư Dụ đập trán, tức tối: “Ta thật không nên quay lại lần này. Nhỡ các ngươi có chuyện gì, ta còn có thể mang theo bạc của ngân trang mà chuồn đi!”
Cố Trường Bình cười nhạt: “Thật sao?”
Ôn Lư Dụ nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của y, chỉ thấy da đầu tê rần.
“Đùa thôi! Đã lên thuyền giặc, ta tuyệt đối không xuống giữa chừng, trừ khi…”
“Trừ khi gì?”
“Trừ khi ngươi gả A Bảo của ngươi cho ta!”
“Ôn! Lư! Dụ!”
“Suỵt, đừng hét! Ngươi tưởng ta không biết sao? Giữa đường ta nghe được tin ngươi đã đính hôn với công chúa!”
Ánh mắt Ôn Lư Dụ lập tức lạnh đi: “Ta rất nể thất gia, hắn gọi ta một tiếng Ôn đại ca, tức là huynh đệ. Nếu ngươi dám đạp hai thuyền thì cút càng sớm càng tốt! Ta biết lúc này nói lời này không hợp thời, nhưng vẫn muốn nhắc ngươi một câu: Đừng có bắt nạt nàng!”
Cố Trường Bình cười nhạt, ném chén rượu xuống, đẩy cửa, lặng lẽ xuống lầu.
Lúc này, Cao Triều thấy trong phòng ngột ngạt, bèn đứng dậy mở cửa sổ. Vừa cúi đầu, đã thấy một người cưỡi ngựa từ xa, bóng lưng kia trông rất giống Cố Trường Bình.
Trong lòng y chợt giật mình: Giờ này tiên sinh định đi đâu?
Cố Trường Bình định tới phủ Hạo Vương, hắn phải gặp Thập Nhị một lần, hơn nữa, vô cùng cấp bách. Nhưng hiện tại…
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng, giờ vẫn còn sớm.
Tới trước cổng Cố phủ, hắn xuống ngựa, ném dây cương cho hạ nhân, rồi đi thẳng vào thư phòng.
Cố Dịch đợi sẵn ở cổng viện, thấy gia trở về, khẽ thở phào, chỉ tay vào trong viện: “Gia, hắn đã trở lại.”
Trong thư phòng vẫn sáng đèn, một bóng người gầy gò đứng bên cửa sổ.
Chính là Tề Lâm.
Cố Trường Bình mừng rỡ, đẩy cửa bước vào. Tề Lâm nghe tiếng, cũng vừa lúc kéo cửa. Chủ tớ đối mặt, Tề Lâm cung kính gọi: “Gia!”
“Việc ta giao phó, xử lý thế nào rồi?”
Tề Lâm đầy vẻ phong sương: “Bẩm gia, tử sĩ đã bố trí xong, đều là cao thủ tinh nhuệ trên đảo, chỉ chờ một lệnh từ gia.”
“Vật ta bảo mua, mua được chưa?”
“Mua rồi, họ cũng đã nhận cả.”
“Họ thế nào rồi?”
“Sắc mặt trông đều ổn, người béo còn béo thêm. À đúng rồi, đảo chủ muốn nhắn với gia một câu.”
“Nói đi.”
“Hắn bảo, đợi ngân trang và chuyện lương thực ổn định, muốn theo hầu bên gia, hỏi gia có đồng ý không?”
“Chưa phải lúc. Truyền lời ta, bảo hắn cứ kiên nhẫn chờ.”
“Dạ!”
Tề Lâm đáp xong, như chợt nhớ ra điều gì: “Gia…”
“Suỵt!” Cố Trường Bình ra hiệu im lặng: “Có khách tới.”
Hắn kéo cửa, thì thấy Thịnh Nhị mặc dạ hành y đứng giữa viện, thầm kinh ngạc, song mặt không đổi sắc.
“Đến vừa đúng lúc. Tề Lâm, câu ngươi định nói nãy giờ, giờ có thể nói rồi.”
Gia đúng là thần, làm sao đoán được câu kia là Bạng* gia dặn cho Thịnh Nhị?
*Là béo mập
Tề Lâm chắp tay với Thịnh Nhị: “Nhị gia, Bạng gia có câu nhắn gửi.”
Thịnh Nhị hơi đổi sắc.
“Bạng gia bảo Nhị gia phải đề phòng Kỷ Cương. Người này ít lời nhưng lòng dạ hiểm độc, chẳng phải hạng lương thiện.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Nhị cắn răng bật ra hai chữ: “Đa tạ.”
Tề Lâm thấy không còn việc của mình, vội lùi về bên Cố Dịch, nhường chỗ cho gia và Nhị gia nói chuyện.
Nào ngờ, Cố Trường Bình chỉ đứng khoanh tay nhìn Thịnh Nhị, không mở lời.
Thịnh Nhị cố nhịn, cuối cùng cũng lên tiếng: “Lý Mẫn Trí đã rơi vào tay Cẩm Y vệ, ngươi không nhờ ta sao?”
Cố Trường Bình mỉm cười: “Ta nhờ, Nhị gia chịu giúp sao?”
“Chịu.”
Cố Trường Bình cúi đầu, khom lưng, sâu sắc thi lễ: “Vậy xin Nhị gia chiếu cố cho nàng.”
“Được.”
Thịnh Nhị buông ra một chữ, thân hình đã vọt lên đầu tường, lướt đi trong đêm tối.
Trước cổng viện, Cố Dịch và Tề Lâm nhìn nhau, trong lòng đồng thời cảm khái: Vị Thịnh Nhị gia này, quả là người sảng khoái!