Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 507

 
Đêm tối mịt mùng.

Lý Quân Tiện đang ở thư phòng bàn việc với các mưu sĩ, thị vệ thân cận đẩy cửa bước vào, ghé tai thì thầm mấy câu.

Sắc mặt Lý Quân Tiện thay đổi, nói: “Các ngươi cứ bàn tiếp, ta đi một lát sẽ quay lại!”

Trong đình nghỉ mát, Cố Trường Bình nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, xoay người lại.

Lý Quân Tiện liếc nhìn thị vệ phía sau: “Ngay cả một con ruồi cũng đừng để lọt qua.”

“Tuân lệnh!”

Cố Trường Bình chờ hắn bước tới gần mới lên tiếng: “Vừa nhận được tin, nguồn cơn của sự việc đến từ mật tín Bắc phủ.”

“Mật tín Bắc phủ?” Lý Quân Tiện nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên âm trầm: “Ngươi chắc chứ?”

Cố Trường Bình trả lời: “Ta chắc chắn!”

Yết hầu Lý Quân Tiện nghẹn lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên từng đường rành rọt. Một lúc sau hắn mới nói: “Huynh đệ Tào Dương, Tào Quần đi theo ta từ khi mới khai phủ, ngần ấy năm rồi, ta còn tin họ hơn cả người kề bên gối. Bọn họ sao dám?”

“Giờ không phải lúc để cảm thán.” Cố Trường Bình nói: “Tam ti đã cử người tới Bắc phủ tra xét, nếu quả thực bị họ điều tra ra… Thập Nhị, dù ngươi không muốn tạo phản cũng không được nữa rồi.”

“Ta vẫn không tin!”

Lý Quân Tiện bỗng đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Cố Trường Bình: “Tử Hoài, ngươi nói có khi nào bức thư ấy là…”

“Cho dù bức thư đó là giả.” Cố Trường Bình liếc mắt nhìn bàn tay kia: “Thì chuyện ngươi chiêu binh tích lương lại là thật.”

“Bên Bắc phủ phải kịp dọn dẹp sạch sẽ trước khi người của Tam ti đến.”

Lý Quân Tiện rũ tay xuống, vẻ uể oải gật đầu.

“Ngươi đi sắp xếp đi, ta về trước!”

Cố Trường Bình còn chưa kịp xoay người, tay lại bị Lý Quân Tiện nắm lấy lần nữa: “Tin về mật tín Bắc phủ, ngươi nghe từ đâu?”

“Một tai mắt trong cung.”

“Liệu hắn có…”

“Người thiên hạ ai cũng có thể hại ta, chỉ có hắn là không!”

Cố Trường Bình hiểu lòng hắn không cam, bị phản bội chẳng khác nào có kẻ đâm một dao vào tim, huống hồ kẻ đó lại là người hắn tin tưởng nhất, đau đến tận xương tủy.

Không đúng!

Có điều gì đó vụt lóe qua trong đầu Cố Trường Bình, hắn lập tức quay phắt lại, nắm lấy tay Lý Quân Tiện.

“Thập Nhị, có điều không ổn!”

“Gì không ổn?”

“Chuyện không đúng, logic cũng không đúng!”

Cố Trường Bình nhìn thẳng vào mắt Lý Quân Tiện: “Nếu quả thật mật tín là do huynh đệ họ Tào dâng lên, thì vì sao Hoàng thượng còn phải phái Tam ti đến xác minh?”

Lý Quân Tiện chợt bừng tỉnh: “Đúng vậy, cả gia nghiệp, tính mạng của ta đều đặt trên người hai người đó, nếu họ phản bội, chính là bằng chứng sắt đá. Hoàng thượng sẽ không khoanh tay đứng nhìn mà sẽ trực tiếp hạ lệnh xử tử, không một nhát dao nào là thừa!”

“Cho nên, bức mật tín kia hẳn là viết rất mơ hồ, ít nhất không có chứng cứ xác thực.”

“Chắc chắn không có.”

Cố Trường Bình hít một hơi sâu: “Thập Nhị, ta có một giả thuyết, nếu có kẻ cố ý muốn ngươi gặp họa, hoặc muốn việc tước phiên diễn ra thuận lợi, nên đã cố tình bày ra ván cờ này thì sao?”

Toàn thân Lý Quân Tiện chấn động: “Trùng hợp là cả hai chuyện đó chúng ta đều đã làm rồi.”

Ánh mắt Cố Trường Bình lạnh lẽo: “Chính vì đã làm, nên mới chột dạ.”

Chột dạ sao?

Đúng vậy!

Giang sơn của Lý Tòng Hậu là danh chính ngôn thuận được tiên đế truyền lại, còn hắn lại là người giơ đao cướp lấy, nói gì cũng không hợp lẽ trời.

Lý Quân Tiện thẳng thắn thừa nhận: “Tử Hoài, ta chột dạ.”

“Chính vì ngươi chột dạ nên đến khi hết ba ngày, nếu không có cách phá giải, ngươi nhất định sẽ liều chết phản kháng. Nhưng đâu ngờ có người đang chờ đợi điều đó xảy ra.”

Sau lưng Lý Quân Tiện bỗng túa ra một lớp mồ hôi lạnh.

Cái gọi là liều chết phản kháng chính là giết ra một con đường máu, đào thoát khỏi thành Tứ Cửu, chạy về phong địa.

Một khi như vậy, thì hành động chiêu binh tích lương trong mật tín lập tức trở thành sự thật, từ đó hắn sẽ bị đóng dấu loạn thần tặc tử, Hoàng đế xuất binh chinh phạt danh chính ngôn thuận.

Chỉ một chiếu văn ban ra, chư vương các nơi không những không giúp hắn, mà còn quay sang đứng về phía Hoàng đế.

Vì sao?

Vì là ngươi Hạo Vương mưu phản trước!

Bị ép mà phản và có ý đồ mưu phản đều là phản, nhưng ý nghĩa thì khác xa một trời một vực. Một bên là bất đắc dĩ tự vệ, một bên là đại nghịch bất đạo, trời không dung.

Đến lúc đó, hắn chỉ có mười vạn quân, nhưng phải chống lại cả thiên hạ Đại Tần. Lương không đủ, binh không mạnh, thiên thời, địa lợi, nhân hòa không có lấy một thứ, chắc chắn thất bại.

Nếu…

Nếu hắn không chọn liều mạng phản kháng.

Vậy thì chỉ còn một con đường: giao ra binh quyền, đồng ý để Hoàng đế tước phiên, từ đó trở thành một vương gia nhàn tản, sống cả đời trong tủi nhục.

Hoặc là học theo Ninh Vương tự thiêu mà chết.

“Là ai bày ra chiêu này, thật đúng là độc đến cực điểm!” Lý Quân Tiện nghiến răng: “Chặn hết đường lui của bổn vương, để bổn vương cuối cùng chết không có chỗ chôn!”

“Sẽ là ai?” Cố Trường Bình nhìn hắn chằm chằm.

Hắn cũng rất muốn biết!

Chân mày bên trái của Lý Quân Tiện nhíu lại, đối diện với ánh mắt của Cố Trường Bình.

Giống như tia chớp lóe qua, cả hai người đồng thời ánh lên một tia sáng trong mắt.

“Thập Nhị, chiêu này có thấy quen không?”

“Quá quen. Từ khi ta vào kinh đã nếm trải rồi.”

“Chính là khiến ngươi tiến cũng không được, lui cũng không xong!”

“Giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người xẻ thịt.”

“Ngươi đoán là ai?”

Lý Quân Tiện thốt ra ba chữ: “Vương! Hoàng! Hậu!”

“Chính là nàng ta!” Cố Trường Bình lạnh lùng cười: “Cho nên, mật tín vừa tới tay Hoàng đế, hôm sau Vương Quốc Công đã đưa dao tới, đưa đúng lúc đến mức khiến người ta rùng mình.”

Lý Quân Tiện ôm trán, đầu đau như muốn nổ tung: “Bổn vương sống từng này năm, ngoài mẹ ruột của mình ra, chưa từng bội phục bất kỳ nữ nhân nào. Vị Vương hoàng hậu này thực sự khiến bổn vương tâm phục khẩu phục. Mưu tính của nàng ta, thật quá mức thâm độc rồi!”

Cố Trường Bình lặng lẽ cụp mắt.

Trực giác của hắn không sai. Ngày đó, Vương hoàng hậu một mình xoay chuyển cục diện bất lợi cho Tô Uyển Nhi, hắn đã biết, nữ nhân này không tầm thường.

“Tử Hoài, điều bổn vương căm hận nhất đời này chính là làm con cá nằm trên thớt!”

Bàn tay đang ôm trán của Lý Quân Tiện đặt lên vai Cố Trường Bình, nhưng mặt lại hướng về phía sau, nói với thị vệ: “Cho mấy người trong thư phòng lui cả đi!”

Là muốn cùng hắn bàn đối sách, suốt đêm thương nghị.

Trước khi thị vệ quay đi, Cố Trường Bình cười khổ với Lý Quân Tiện: “Chuẩn bị chút rượu và thức ăn đi, ta đói rồi.”



Phủ Cẩm Y vệ.

Địa lao, ánh đèn dầu lờ mờ.

Lý Mẫn Trí ôm gối cuộn mình nơi góc tường, ánh mắt vô hồn trống rỗng, nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện xưa.

Cha nàng là một người học thức uyên thâm, nho nhã, vì thông minh nên được cử đến Đại Tần.

Nàng còn nhớ rất rõ, khi cha sắp đi, đã dắt tay nàng đến dưới tán hải đường rủ đầy hoa: “Năm năm sau, hải đường nở rộ, cha sẽ quay về.”

Năm năm trôi qua, hoa lại nở, cha trở về như đã hứa, mang theo rất nhiều sách vở và tranh chữ của Đại Tần.

Nàng vô cùng thích, ngày nào cũng quấn lấy cha không rời.

Có lẽ để bù đắp cho khoảng trống năm năm ấy, hoặc cũng vì kinh ngạc trước sự lanh lợi của nàng, nên mỗi khi rảnh rỗi, cha đều nhẫn nại dạy nàng học.

Khi ấy, mẹ sẽ ngồi bên, tay cầm kim chỉ thêu thùa.

Trong nhà có vô số hạ nhân, nhưng áo trong của cha đều do mẹ tự tay may từng mũi kim đường chỉ.

Những ngày bình yên ấy kéo dài được vài năm, rồi thời gian cha ở nhà ngày một ít đi, nụ cười trên gương mặt mẹ cũng dần biến mất.

Nàng lo lắng, sợ hãi, nhưng hoàn toàn bất lực.

Cho đến một ngày, cha gọi nàng đến, nói rằng đã định cho nàng một mối hôn sự ở Đại Tần. Người ấy họ Lý, tên Quân Tiện, là Hạo Vương gia của Đại Tần. 

 

Exit mobile version