Chương 509
Ngày hôm sau.
A Man đang giúp Thất gia mặc áo quần, tình mắt liếc thấy trên cổ Thất gia có hai vết bầm tím, ngạc nhiên hỏi: “Gia, sao lại bị thế này?”
Tĩnh Bảo soi gương đồng, giật mình lắp bắp: “Muỗi đốt đấy, ngứa chết được, ta gãi vài cái mới ra nông nỗi vậy.”
“Nhưng hôm qua đã thả màn rồi mà!”
A Man nhíu mày, lẩm bẩm: “Mà mấy hôm nay ngày nào cũng đốt hương xua muỗi, lẽ ra không có muỗi mới phải.”
“Bay từ cửa sổ, luồn qua rèm châu mà vào cũng nên.”
Tĩnh Bảo chẳng có chút gì là tự trách, chỉ dặn: “Hôm nay đốt hương cẩn thận một chút.”
“Vâng ạ!”
Cô nàng A Man trước giờ chỉ từng thấy yêu tinh đánh nhau trong truyện chứ chưa trải qua bao giờ lúc này chỉ muốn tự vả cho tỉnh, hối hận không thôi:
Làm việc sao lại bất cẩn như vậy chứ!
…
Vì sợ A Man gặng hỏi thêm, Tĩnh Bảo ra khỏi phủ sớm hơn thường lệ một khắc. Đến cổng hoàng cung, thấy các văn võ bá quan tụ thành từng nhóm nhỏ, đang trên đường vào triều sớm.
Giữa đám đông, có một người bước đi hiên ngang, bóng lưng cao lớn, khí chất lạnh lùng của võ tướng hiện rõ.
Dường như người ấy cảm nhận được ánh nhìn, chợt dừng chân quay đầu lại, tầm mắt chạm ngay ánh mắt của Tĩnh Bảo.
Hạo vương?
Hôm nay mới là ngày đầu tiên trong kỳ hạn ba ngày, sao hắn lại vào cung rồi?
Tim Tĩnh Bảo như ngừng một nhịp, vội vàng từ xa hành lễ. Đến lúc ngẩng đầu lên, người nọ đã khuất bóng.
Tĩnh Bảo không dám chần chừ nữa, vén áo chạy nhanh vào Mật Thư đài, lúc này mới phát hiện hầu như tất cả thư lại đã đến đông đủ.
“Lục Đại nhân, sao hôm nay mọi người đến sớm thế?”
“Đại nhân nhà ngươi hôm qua không báo cho ngươi à?”
“Báo cái gì?”
Lục Thần Hiểu thấy vẻ mặt Tĩnh Bảo không giống làm bộ, bao nỗi bực dọc đè nén nhiều ngày lập tức tan biến.
Hôm ấy vì có việc nhà, hắn về trước, bỏ lỡ cơ hội ở lại bên Thái phó đại nhân, để kẻ này chiếm lợi.
Nhưng giờ xem ra, Thái phó đại nhân vẫn thiên vị hắn hơn.
“Tối qua, Hạo vương dâng sớ lên Hoàng thượng, nói hôm nay sẽ vào triều sớm. Hoàng thượng lập tức thông báo cho chư vị các lão, các lão lập tức báo xuống thư lại. Còn vì sao không báo ngươi…”
Lục Thần Hiểu cười đầy ẩn ý: “Có lẽ Thái phó đại nhân… quên đấy!”
Tưởng rằng nghe vậy, Tĩnh Bảo sẽ tỏ ra ngại ngùng, nào ngờ nàng như chẳng nghe thấy, cúi đầu, mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm phiến đá xanh dưới chân.
Gọi mấy tiếng “Tĩnh Văn Nhược” không có phản ứng;
Giơ tay vẫy trước mặt cũng chẳng động đậy.
Đây là đang diễn trò gì vậy?
Quả thực lúc này trong đầu Tĩnh Bảo đang diễn ra một vở kịch nhưng không phải loại kịch bình thường.
Cố Trường Bình từng nói sự việc đã có manh mối, chẳng lẽ chính là bắt đầu từ việc Hạo vương vào triều hôm nay?
Vậy thì, buổi triều sớm này… sẽ xảy ra chuyện gì đây?
…
“Không quỳ, không quỳ kìa!”
Tiểu thái giám hớn hở chạy vào Minh Kính đường, thở hổn hển nói: “Quả nhiên như lần trước, gặp Hoàng thượng cũng không quỳ!”
Đám thư lại ai nấy sửng sốt, hít mạnh một hơi.
Tình hình tới nước này rồi, Hạo vương muốn làm gì nữa chứ?
Chán sống rồi à?!
Có người lấy ra một lượng bạc, dúi vào tay tiểu thái giám: “Mau, tiếp tục đi dò tin, có gì mới báo ngay!”
…
“Phản rồi, phản rồi!”
Chốc lát sau, tiểu thái giám lại chạy về, thở không ra hơi: “Hạo vương đang chất vấn Hoàng thượng, là ai tung tin hắn tự ý chiêu binh, tích trữ lương thực, bảo phải đưa bằng chứng ra!”
Cả phòng thư lại lại hít vào hai hơi lạnh.
Trên đời này, kẻ dám đối đầu với Hoàng thượng, chỉ có Hạo vương thôi!
Ngầu thật đấy!
Một thư lại khác lại đưa một lượng bạc, tiểu thái giám nhận xong, quay lưng chạy mất hút.
Lúc này Tĩnh Bảo mới thực sự nhận ra…
Đám thư lại cao cao tại thượng này cũng thích hóng chuyện chẳng kém ai, vì để hóng tin tức còn cùng nhau “đút lót” tiểu thái giám, thay phiên nhau bỏ tiền cho hắn chạy đi nghe ngóng, tường thuật trực tiếp.
…
“Hạo vương tự kêu oan, bảo mình bị vu oan!”
“Sắc mặt Hoàng thượng rất khó coi, Vương đại nhân nói không có lửa sao có khói!”
“Hạo vương mắng có kẻ tâm địa hiểm ác, còn chỉ đích danh Vương đại nhân!”
“Vương đại nhân không nhắc tới chuyện chiêu binh, tích lương, mà hỏi ngay chuyện họ Lý xứ Tô Lục!”
“Hạo vương nói mình vì tham sắc đẹp của nàng ta mà chiếm làm của riêng thì sao? Người nhà họ Vương các ngươi thiếu gì chuyện ức h**p người khác?”
“Vương đại nhân nói nhà họ Lý phạm trọng tội tày đình, vương gia chứa chấp họ là khiêu khích chiến tranh với Tô Lục!”
“Hạo vương cười nhạt, ngạo nghễ nói: ‘Tô Lục nhỏ bé, có gì phải sợ?’”
“Vương đại nhân lại vặn hỏi: họ Lý là do Tô Lục vương liên thủ với tiên đế diệt trừ, tiên đế cực kỳ căm ghét họ, mỹ nhân thiên hạ nhiều vô kể, sao vương gia cứ nhất quyết chọn người nhà họ Lý? Đạo hiếu để đâu? Hay vương gia cho rằng tiên đế năm xưa làm sai?”
…
Trong Minh Kính đường, tiếng bàn tán rôm rả: “Vương đại nhân dùng chiêu này độc thật!”
“Chữ ‘hiếu’ to hơn trời, ai mà gánh nổi chứ!”
“Tiên đế là minh quân, Hạo vương sao dám cãi?”
“Làm người quân tử, phải biết cái gì nên, cái gì không nên, Hạo vương vì một nữ nhân… đúng là phẩm hạnh kém!”
“Cứ đợi xem, xem Hạo vương biện minh ra sao!”
Thế nhưng, khi cổ đã dài thêm mấy tấc mà vẫn không thấy tiểu thái giám quay lại, thì bất ngờ hắn loạng choạng chạy vào, thở hổn hển: “Không xong rồi, Hạo vương không biện bạch gì, vung tay áo bỏ đi rồi!”
“Hoàng thượng thì sao?” Một thư lại nôn nóng hỏi.
Tiểu thái giám vừa thở vừa nói: “Ai da, nói nhầm trình tự rồi, là Hoàng thượng nổi giận trước, mắng Hạo vương bất kính tiên đế. Hạo vương không nói một lời, quay người bỏ đi luôn.”
Thư lại nọ lại gấp gáp hỏi: “Thế sao không ai cản lại?”
Tiểu thái giám tức tối nói: “Khí thế Hạo vương lúc đó như muốn giết người vậy, ai dám ngăn! Vương Công công có chạy lên cản, bị đá một cú ngay tim, nằm luôn không dậy nổi!”
Cả đám thư lại há hốc miệng, kinh ngạc đến rơi cằm.
Vương Trung là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng thượng, đến cả hoàng hậu gặp cũng phải nhường ba phần, sao Hạo vương dám chứ?!
Chỉ có Tĩnh Bảo khẽ thở dài thật chậm, thật sâu.
Cuộc phản kích của Hạo vương chính thức bắt đầu rồi!
…
Cuộc phản kích của Hạo vương dữ dội như lửa, khiến người ta trở tay không kịp.
Sau khi bị quở trách trong cung, hắn trở về phủ, giam mình trong thư phòng, không gặp ai, ngay cả cơm trưa thị vệ dâng lên cũng không động một đũa.
Vương phi nghe tin vương gia không chịu ăn uống, bèn dắt theo hai đứa con đến khuyên nhủ.
Hạo vương xoa đầu con trai út, khẽ thở dài một câu: “Nơi đất chết.”
Hôm đó, Cố Trường Bình như thường lệ đến vương phủ giảng bài, lại bị cấm quân chặn ngoài cổng. Quan chỉ huy cấm quân nói đã có thánh chỉ, tạm ngừng việc dạy học.
Cố Trường Bình không nói hai lời, quay lưng rời đi.
Buổi chiều, Hạo vương đột nhiên nổi hứng muốn mở tiệc trong phủ, cùng vợ con hưởng niềm vui gia đình. Hắn ra lệnh nhà bếp làm thêm vài món mà bọn trẻ thích ăn.
Mấy hôm nay vương gia không đụng gì đến cơm rượu, các đầu bếp bèn dốc hết tài nghệ, bày ra một bàn yến tiệc linh đình.
Rượu và thức ăn được bày biện tại chính sảnh, bốn người trong nhà, ngồi quanh bốn phía. Trước mặt mỗi người đều có một bát rượu.
Cậu con trai vừa tròn bốn tuổi mới uống vài ngụm đã say bất tỉnh.
Khi vương phi cũng mất tri giác, Lý Quân Tiện khẽ ra hiệu ngoài cửa sổ.
Đám thị vệ lập tức khiêng củi và dầu hỏa đã chuẩn bị từ trước vào chính sảnh…