Trong đêm đen, bụi hoa tường vi nơi góc tường phủ Hạo vương bỗng rung lên khe khẽ.
Sau một hồi xào xạc nhỏ nhẹ, một ông già từ cái lỗ chó ở chân tường chui ra.
Đúng lúc ấy, cấm vệ quân đang đổi ca, có người nghe thấy tiếng động lập tức quát lớn: “Ai đó!?
Ông già giật mình, quay đầu bỏ chạy: “Mau, bắt hắn lại! Người này chạy ra từ Vương phủ đấy!
Đám cấm vệ bắt một ông già thì chẳng khác gì lấy dao mổ trâu giết gà. Chớp mắt, ông ta đã bị đè xuống đất.
“Buông ta ra! Ta muốn sống! Ta không muốn bị thiêu chết, bị thiêu sống đau lắm!” ông già kêu lên.
Đám binh sĩ nghe vậy đều thầm nghĩ: “Lão này đầu óc có vấn đề à? Ai định thiêu ông ta chứ?”
Tên cầm đầu túm ông ta dựng dậy, hung hăng hỏi: “Nói! Ai muốn thiêu chết ngươi!?
“Vương gia… muốn thiêu người… quan gia… bắt ta đi… đưa ta đi thật xa… ta thật sự không muốn chết!
“Nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi, rốt cuộc là…
Tên thủ lĩnh bỗng sắc mặt đại biến, đẩy mạnh ông già ra rồi tung người nhảy lên đầu tường, ngẩng đầu nhìn một cái.
Trời ơi!
Trong Vương phủ rộng lớn, có một chỗ đang bốc cháy ngùn ngụt!
“Không xong rồi! Vương gia định học theo Ninh vương tự thiêu! Huynh đệ, mau! Mau cứu hỏa!”
…
Trong đêm, hoàng cung sáng rực đèn đuốc.
Hôm nay là rằm, theo lệ Hoàng đế nghỉ tại cung của Hoàng hậu.
Vương Hoàng hậu suốt cả đêm cố tình kh*** g**, nhưng hoàng đế lại chẳng mấy hứng thú với thân thể của nàng. Sau vài lời chuyện trò hờ hững, hai người sớm đã đi ngủ.
Màn trướng vừa buông xuống, tiếng của Vương Trung vang lên ngoài điện: “Bệ hạ! Bệ hạ!
“Vào bẩm báo!”
Vương Trung cà nhắc bước vào nội điện. Cú đá của Hạo vương suýt lấy mạng ông ta, đến giờ eo vẫn bỏng rát.
Đến bên giường, ông ta quỳ phịch xuống, nói: “Bệ hạ, phủ Hạo vương… xảy ra chuyện rồi!”
Lý Tòng Hậu đã ngồi bật dậy, xốc mạnh màn lên: “Xảy ra chuyện gì!?”
“Vương gia… định học theo Ninh vương tự thiêu…”
Lý Tòng Hậu đập mạnh tay xuống giường, mắt trợn trừng: “Người đâu? Sống hay chết!?”
“Tâu bệ hạ, may mà cấm vệ phát hiện kịp thời, chưa thành tai họa lớn!”
Còn sống!
Vẻ mặt Lý Tòng Hậu khựng lại, sau đó lại u ám như tro tàn, nghiến răng nghiến lợi: “Hắn đang ép trẫm vào chỗ chết!”
Hoàng hậu khoác áo ngồi dậy, đặt tay lên vai Lý Tòng Hậu, khẽ gọi: “Bệ hạ…”
Lý Tòng Hậu hất tay hoàng hậu ra, vội vàng xỏ giày bước đi.
Tay của Vương hoàng hậu rơi xuống, dáng vẻ buông xuôi ấy y hệt tâm trạng nàng lúc này, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chiêu mộ binh lính, thu gom lương thực, xử lý hậu duệ tội thần…
Nước cờ này vốn dĩ nên là một nước đi hoàn hảo, một mũi tên trúng ba đích.
Nếu hoàng đế đủ cứng rắn, ngay khi nhận được mật báo từ Bắc phủ, phải lập tức kiểm tra, bắt giữ vợ chồng Hạo vương và hai đứa con trai, rồi lấy tội mưu phản tuyên cáo thiên hạ.
Làm vậy thì vừa thu hồi được đất phong và binh quyền của Hạo vương, lại thuận thế triển khai việc tước phiên.
Không ngờ hoàng đế lại vì chút tình chú cháu, muốn có bằng chứng xác thực để bịt miệng thiên hạ, nên mềm lòng chỉ vây phủ chứ không tấn công.
Lại còn phái Tam ti đến Bắc phủ tra xét, khiến cho Hạo vương có thêm thời gian để xoay chuyển tình thế.
Giờ thì hay rồi, người ta nghĩ ra kế, giả vờ tự thiêu như Ninh vương…
Vương hoàng hậu thở dài nặng nề.
Thiên hạ này là của hoàng đế ngươi, Hạo vương có tội hay không chẳng phải là do một câu nói của ngươi định đoạt sao?
Bằng chứng quan trọng đến vậy ư?
Từ xưa đến nay, bao nhiêu văn thần võ tướng chết oan chết uổng không đếm xuể, giữa bãi xương trắng xóa đó, thêm xác một Lý Quân Tiện thì đã sao?
Khi cần dứt khoát mà không dứt, ắt sẽ rước lấy tai họa.
Sự nhân từ yếu đuối như vậy, đến cả đàn bà như nàng còn không bằng thì làm sao giữ nổi giang sơn xã tắc?
Vương hoàng hậu chầm chậm nằm xuống gối, trong lòng nảy sinh một linh cảm chẳng lành:
Nếu Hạo vương có thể đường đường chính chính rời khỏi kinh thành, e rằng nhà họ Vương của nàng… lại sắp gặp họa rồi!
Phải giục người bên Bắc phủ, mau chóng đưa ra bằng chứng xác thực mới được.
…
Tin trong hoàng thất, chuyện trong triều, dĩ nhiên có con đường ngầm lan truyền.
Dù hoàng đế đã ra lệnh cấm ngôn nhưng sang ngày hôm sau, tin Hạo vương toan tự thiêu đã truyền khắp nơi.
Tin tức từ kinh thành lan ra, nhanh chóng truyền đến tai các phiên vương khắp nơi. Khi Lý Tòng Hậu phản ứng lại thì tấu chương cầu tình cho Hạo vương từ các nơi đã bay về như tuyết rơi.
Lý Tòng Hậu căn bản không kịp xem, bởi vì lúc này còn có chuyện hệ trọng hơn cả việc tước phiên vương…
Người Thát Đát đang gây chiến ở Biên sa!
Bắc phủ giáp ranh với người Thát Đát.
Trước kia tiên đế giao Bắc phủ cho Lý Quân Tiện, là vì xem trọng tài cầm quân chống giặc của hắn.
Bao năm qua, Lý Quân Tiện không phụ kỳ vọng, đánh mấy chục trận lớn nhỏ, không để người Thát Đát tiến thêm một bước.
Giờ hắn đi rồi, lũ Thát Đát lập tức rục rịch muốn thừa cơ xâm nhập.
Một bên là thời khắc then chốt của việc tước phiên, một bên là nguy cơ của Bắc phủ;
Một bên là miệng lưỡi thiên hạ, một bên là bước đường liều chết của Lý Quân Tiện;
Vị hoàng đế trẻ lần đầu trong đời cảm thấy: tiến cũng khó, lui cũng không xong, đứng yên càng không được. Mới chỉ một ngày, khóe miệng đã nổi hai cái mụn nước.
Lúc này, hắn chợt nhớ tới một người, Tô Thái phó.
Hắn ra lệnh cho Vương Trung mời Tô Thái phó đến ngự thư phòng, đưa mật thư từ Bắc phủ cho ông xem.
Tô Thái phó không nói gì nhiều, chỉ thở dài: “Bệ hạ, đã đến lúc để Hạo vương quay về Bắc rồi.”
“Tiên sinh, trẫm há chẳng biết điều đó… nhưng trẫm không cam lòng!”
Chuyến này Hạo vương vào kinh, Lý Tòng Hậu nhiều lần đối đầu với hắn, lần nào cũng thua sao có thể cam tâm?
Tô Thái phó thở dài: “Một bên là việc nước, một bên là chuyện nhà. Bệ hạ, bên nào nặng, bên nào nhẹ?”
Lý Tòng Hậu ngã người lên long ỷ, rất lâu không nói lời nào.
Tô Thái phó nhìn hoàng đế trên ghế rồng, lòng không khỏi xót xa: “Bệ hạ, Hạo vương nhập kinh, lão thần còn chưa có dịp hàn huyên tình nghĩa thầy trò với hắn. Hôm nay lão thần sẽ tới Vương phủ, thay bệ hạ dọn đường một chuyến.”
Lý Tòng Hậu ngẩng lên nhìn Tô Thái phó, hồi lâu mới cảm kích nói: “Như thế… làm phiền tiên sinh rồi. Mấy hôm trước trẫm trách mắng tiên sinh…”
“Bệ hạ, chuyện cũ không cần nhắc lại. Lão thần sớm đã quên rồi.”
…
Đêm xuống, Tô Thái phó vào phủ Hạo vương.
Hạo vương nghe tin, đích thân chờ ở cửa thứ hai, dẫn tiên sinh vào thư phòng. Hai người đóng cửa trò chuyện suốt một canh giờ, Tô Thái phó mới rời phủ.
Ông không về Tô phủ mà lập tức tiến cung, truyền đạt lại ý của Hạo vương.
Thật ra Hạo vương cũng không có gì nhiều để nói.
Muốn hắn ra trận đánh giặc thì được thôi nhưng hoàng đế cũng phải cho hắn một lời giải thích. Tội danh thêm vào thì dễ nhưng chuyện chiêu binh thu lương cũng nên điều tra cho rõ ràng trước đã!
Đêm ấy, một phong mật tín khẩn cấp từ hoàng cung được gửi đi, ngựa trạm ngày đêm chạy thẳng tới Bắc phủ, giục Tam ti nhanh chóng điều tra.
Lúc mật tín đến nơi, người của Tam ti vừa mới đến Bắc phủ, còn chưa kịp ngồi nóng chỗ đã phải nghiến răng đi điều tra.
Chờ thêm khoảng mười ngày, kết quả điều tra toàn diện được đưa tới tay hoàng đế.
Chiêu binh là có thật, một số lão binh và thương binh giải ngũ trở về quê, Bắc phủ không báo về triều mà tự chiêu mộ người thay thế, nhưng tổng quân số không thay đổi.
Còn chuyện thu lương thì chưa tìm được, chứng cứ xác thực sáu kho lương ở Bắc phủ, bốn cái trống rỗng, chỉ có hai cái đầy.
Lý Tòng Hậu xem xong, giận dữ ném mạnh lá thư vào mặt Vương Quốc Trượng.