Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 514

 
Hai giọng nói, một lớn một nhỏ, bị gió cuốn tản ra. Cố Trường Bình quay đầu lại, trông thấy Tĩnh Bảo đứng cách đó vài trượng, khuôn mặt trắng trẻo rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Khóe miệng hắn từ từ nhếch lên, trong ánh mắt cũng thấp thoáng bóng hình nàng.

“Lão gia, đại gia!”

Quản gia của Tô phủ vội vã kéo vạt áo chạy đến: “Trong cung lại có người tới, là ma ma thân cận bên cạnh công chúa Vĩnh Huy…”

Các vị khách nghe vậy đều xôn xao cả lên.

Đến cả công chúa Vĩnh Huy cũng phái người mang lễ vật đến mừng, nhà họ Tô quả thật cao quý đến tột bậc, khiến ai ai cũng ngưỡng mộ.

Ánh mắt Tĩnh Bảo thoáng tối lại, dời ánh nhìn khỏi Cố Trường Bình.

Công chúa đến vào lúc này, ngoài việc vì Tô Quý phi thì ít nhiều cũng có phần vì Cố Trường Bình.

Chứng tỏ nàng ta rất để tâm đến hắn.

“Đừng nghĩ nhiều!”

Đột nhiên, giọng nam nhân từ trên cao truyền xuống, khóe miệng Tĩnh Bảo mềm lại ngay tức thì, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Tiệc rượu bắt đầu, Tĩnh Bảo được sắp xếp ngồi bên cạnh Cố Trường Bình.

Khi Tô Bỉnh Văn đến kính rượu, cười đầy ẩn ý: “Tử Hoài, chăm sóc Thất gia thật tốt nhé.”

Cố Trường Bình điềm tĩnh trả lời: “Tiên sinh tất nhiên phải chăm sóc học trò rồi.”

Tĩnh Bảo nghe không hiểu hai người đang đánh đố điều gì, nhưng thật lòng chúc mừng Tô Bỉnh Văn: “Chúc mừng Tô đại ca, mong huynh và Tạ cô nương gia đầu bạc răng long, hòa hợp trọn đời.”

“Tương kính như tân thì dễ, đầu bạc trọn đời mới khó!”

Tô Bỉnh Văn cười nói: “Vậy thì mượn lời chúc của Thất gia.”

Tĩnh Bảo mỉm cười: “Nhất định là được!”



Cố Trường Bình xưa nay vốn không thích náo nhiệt, giờ lại mang thân phận phò mã, người đến kính rượu từng lượt từng lượt nối tiếp, tiệc mới được một nửa hắn đã mất kiên nhẫn, liếc mắt ra hiệu cho Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo đành bất lực, chỉ có thể lặng lẽ theo hắn rời đi.

Yến tiệc được bày ở hậu hoa viên Tô phủ, từ đó đi đến cổng chính cũng mất một khắc, hai người sánh vai nhau dưới ánh trăng.

Trên gương mặt người đàn ông không thể đoán được vui buồn: “Công việc ở Mật Thư đài làm có thuận tay không?”

“Thám hoa lang ai gặp cũng quý, hoa thấy cũng phải nở!”

Cố Trường Bình nhìn quanh một lượt rồi cúi đầu xuống, môi lướt nhẹ qua má nàng, trầm giọng nói bên tai: “Tâm tư ta nhỏ hẹp, dễ ghen lắm.”

Tĩnh Bảo ngẩn người, lập tức đáp trả: “Vừa rồi ta cũng ghen rồi đấy, xem như hòa nhau.”

Cố Trường Bình nhìn nàng, tự nhiên bật cười.

“Cười gì chứ?” Tĩnh Bảo hỏi.

“Cười nàng ngốc!”

Tĩnh Bảo ấm ức: “Người ở trong cuộc đều ngốc cả.”

“A Bảo!” Cố Trường Bình nói từng chữ rõ ràng: “Đừng nghĩ nhiều!”

Hiện tại, hắn chỉ có thể nói ba chữ đó, thêm một chữ cũng giống như đang bào chữa cho bản thân.

Tĩnh Bảo nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn, bỗng nhiên mềm lòng: “Thật ra ta cũng không nghĩ nhiều đâu.”

Rồi lại cúi đầu nhìn bộ áo quần mới trên người là nàng đặc biệt mặc để gặp hắn: “Có đẹp không?”

Cố Trường Bình rung động, ánh mắt nhìn kỹ từ trên xuống dưới, gật đầu: “Đẹp…”

Hơn nữa…

Đẹp lắm!



Đoạn đường rời phủ quá ngắn, điều muốn nói thì lại quá nhiều. Đến cổng phủ rồi, cả hai đều còn lưu luyến chưa muốn rời, nhưng lại chẳng thể không chia tay.

Tĩnh Bảo được A Nghiễn đỡ lên xe ngựa, Cố Trường Bình nhìn xe đi xa rồi mới xoay người lên ngựa.

Về đến Cố phủ, trong thư phòng lại có khách không mời mà đến.

Thịnh Nhị vào thẳng vấn đề: “Sáng sớm mai ta sẽ lên đường đến Bắc phủ, điều tra chuyện lương thảo, cần ngươi viết một phong thư tay, lúc cấp bách còn có thể giữ mạng.”

“Vào thư phòng với ta.”

Vào thư phòng, Cố Trường Bình cũng không mời y ngồi, tự mình ngồi xuống bàn, mài mực rồi nhanh chóng viết vài dòng, đóng ấn.

Thịnh Nhị cầm lấy đọc kỹ, phát hiện ấn chương của Cố Trường Bình rất đặc biệt.

“Ấn này chỉ dùng trong thư tín giữa ta và hắn, yên tâm, có chuyện gì hắn nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Đa tạ!”

“Người nên nói cảm ơn là ta!”

Cố Trường Bình ôm quyền thi lễ, dặn dò: “Đường xa núi cao, nhị gia đi đường cẩn thận, bình an trở về.”

Thịnh Nhị phẩy tay chẳng để tâm, đến bất ngờ đi cũng nhanh không kém như trước.

Vừa đi thì lại có người đến, là Ôn Lư Dụ, mặt mày có phần tức tối lẫn bối rối.

“Họ Cố kia, tại sao trong nhà ta lại có một nữ nhân ở?”

“Ta có nói là nam nhân à?”

“Nàng ta với Tĩnh Thất có quan hệ gì?”

“Quan hệ thân thích?”

“Thân thích kiểu gì?”

“…”

“Thành thân chưa?”

“…”

“Tại sao nữ cải nam trang?”

“…”

“Mẹ kiếp, ngươi mau nói gì đi chứ!”

Ôn Lư Dụ gần như phát điên.

Hôm nay hắn bận suốt ngày ở ngân trang kiểm sổ sách mệt muốn chết, về phủ xong chuẩn bị một bàn rượu đồ nhắm để giải khuây. Ai ngờ uống xong thì cả người nóng bừng, bèn ra vườn nhỏ đi dạo.

Vừa đi một vòng đã buồn tiểu, hắn nghĩ phủ này chẳng có người ngoài, bèn xắn áo dài, rút “thằng nhỏ” ra, nhắm một gốc cây lớn mà giải quyết.

Vừa tiểu được nửa chừng thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu lại thấy có một thiếu niên thanh tú xa lạ, hắn bèn thản nhiên quay hẳn người lại, cười hỏi: “Ngươi là bạn của Tĩnh Thất?”

Thiếu niên kia sững người, đứng lại tại chỗ.

Hừm, tên này có vẻ ngượng ngùng, toàn là đàn ông, sợ gì chứ!

Hắn lại cười: “Ta là Ôn Lư Dụ, lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi cứ gọi ta là Ôn đại ca như Tĩnh Thất là được.”

Nói xong, hắn lắc mấy cái, nhét “thằng nhỏ” vào, lại lấy khăn ra lau tay, rồi bước tới gần.

Vừa nhìn rõ mặt thì như sét đánh ngang tai!

Trước mặt nào phải thiếu niên thanh tú gì, rõ ràng là một tiểu cô nương xinh đẹp mảnh mai, chỉ là tóc búi cao và mặc đồ nam nhân.

Lời nói như không qua đầu óc, bật thốt luôn: “Xong rồi, ngươi thấy cả ‘tiểu huynh đệ’ của ta rồi, phải chịu trách nhiệm đó!”

Người kia hừ một tiếng: “Cái thứ như hạt đậu non kia cũng đòi ta chịu trách nhiệm, ngươi mơ nhiều quá rồi đó!”

Nói rồi, nàng lạnh lùng cười, xoay người bỏ đi.

Hạt đậu non?!

Ôn Lư Dụ sống bao nhiêu năm, tung hoành trong chốn phong lưu, toàn là phụ nữ vì “vũ khí” của hắn mà không rời được, chưa từng có ai chê hắn nhỏ!

Ôn Lư Dụ sau khi hít vài hơi thật sâu, bèn chạy tới Cố phủ.

“Người đó là họ hàng xa của A Bảo, một kẻ đáng thương từng chết qua một lần.”

Cố Trường Bình nói ngắn gọn: “Đến kinh thành để làm quân sư cho A Bảo, là một phụ nữ nhà lành, đừng dây dưa với nàng ấy.”

Phụ nữ?

“Đã lấy chồng rồi à?” Ôn Lư Dụ hỏi.

“Rồi.”

“Tên là gì?”

“Đỗ Ngọc Mai.”

“Cũng là cái tên hay.”

Ôn Lư Dụ biết điều, không hỏi thêm nữa, chỉ là sắc mặt hơi khó coi: “Pha ấm trà, cho ta hoàn hồn cái đã.”

Cố Trường Bình tự tay pha trà: “Ngươi không đụng chạm nàng ấy đấy chứ?”

Ôn Lư Dụ bắt chân chữ ngũ, cười cợt: “Nếu ta nói là nàng ấy đụng ta, ngươi có tin không?”

Cố Trường Bình giơ tay chỉ hắn mấy cái, ý cảnh cáo rất rõ.

“Yên tâm đi, ta không động vào nữ tử nhà lành.”

Ôn Lư Dụ xoay xoay nắp tách: “Hơn nữa ta cũng chẳng ở kinh thành lâu nữa.”

“Sắp đi rồi à?” Cố Trường Bình hỏi: “Định khi nào lên đường?”

Đêm đó ba người họ mật đàm, ý của Thập Nhị là con đường vận lương phải được thiết lập càng sớm càng tốt, trước hết thử với quy mô nhỏ một hai chuyến, nếu thuận lợi thì có thể vận hành. Hắn cũng sẽ cử người đáng tin đi áp tải cùng.

Ôn Lư Dụ nghĩ một chút: “Ba ngày nữa!”

“Được, đến lúc đó ta tiễn ngươi.”

Ôn Lư Dụ: “Bạn bè áp tiêu của ta, ngươi có muốn gặp không?”

Cố Trường Bình: “Không cần, ngươi đã nói là đáng tin, vậy nhất định là đáng tin.”

Ôn Lư Dụ: “Ngươi tin ta vậy sao?”

Cố Trường Bình: “Phải tin thôi!” 

 

Exit mobile version