“Về lý thì phải thủ hiếu ba năm, nhưng thực tế…” Thẩm Trường Canh nhíu mày nói: “Chỉ e không trụ được ba tháng. Nhưng nghe ý của Tĩnh Văn Nhược là muốn ngươi tìm cách giữ Từ Thanh Sơn ở lại thêm một thời gian. Như vậy có thể dùng Biên sa làm chốt kìm hãm, trong thời gian ngắn Hoàng thượng sẽ không động đến Bắc phủ.”
Cố Trường Bình gật đầu cười: “A Nghiễn, về nói với Thất gia nhà ngươi, dù trời có đổ dao xuống, ba tháng sau, Định Bắc hầu cũng sẽ đưa cháu nội đi biên cương, không giữ nổi đâu.”
Thì ra là vậy!
A Nghiễn thầm nghĩ: Thất gia bây giờ suy nghĩ càng lúc càng sâu xa, mình đi theo bên cạnh mà cũng không hiểu nổi ý nàng.
“Phải rồi, Thất gia nhà ngươi giờ ở đâu?”
“Thưa tiên sinh, đến Từ phủ rồi ạ.”
Cố Trường Bình quyết đoán nói: “Trường Canh, tối nay chúng ta đến viếng!”
Lúc này Từ phủ đã treo đầy cờ trắng, không khí trang nghiêm, đến cả nét mặt của hai con sư tử đá trước cổng cũng phủ đầy bi thương.
Tĩnh Bảo bước xuống xe ngựa, vừa xoay người lập tức chạm ánh mắt với Tiền Tam Nhất.
Tiền Tam Nhất không ngờ Tĩnh Bảo lại đến sớm như vậy, thoáng ngẩn người, hỏi: “Cao Triều đâu?”
Tĩnh Bảo trả lời: “Không phải hắn nên đi cùng huynh sao?”
“Thằng nhãi này!” Tiền Tam Nhất lẩm bẩm một câu: “Bình thường thì chạy tới chạy lui rất siêng năng, giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả!”
“Là Tĩnh công tử, Tiền công tử!” Một ông lão từ trên ngựa nhảy xuống. Tiền Tam Nhất nhìn kỹ, đúng là lão quản gia của phủ Trưởng công chúa, bèn hỏi: “Sao lão quản gia lại đến đây? Cao Triều đâu?”
Lão quản gia cười làm lành: “Công tử nhà ta được phái đi xa công tác, mới đi mấy ngày trước. Công chúa và lão gia đang giữ linh ở hoàng lăng, chỉ có lão già này đến trước, quỳ lạy Đại tướng quân vài cái cho phải đạo.”
“Hắn đi công vụ mà không nói với ta tiếng nào!” Tiền Tam Nhất lại lẩm bẩm một câu, sau đó quay sang Tĩnh Bảo: “Hắn không có ở đây, vậy chúng ta vào thôi.”
Tĩnh Bảo bước lên, hạ giọng nói: “Hoàng thượng vốn sai ba chúng ta đi nghênh đón Thanh Sơn ở năm trăm dặm ngoài thành.”
Mặt Tiền Tam Nhất gần như muốn nứt ra.
Thằng nhóc này ở Mật Thư đài mới có mấy ngày, rốt cuộc làm gì mà được ban đại ân thế này?!
“Trùng hợp thôi!” Tĩnh Bảo biết hắn đang thán phục điều gì.
Người khác thử trùng hợp xem nào?
Tiền Tam Nhất suýt nữa trợn mắt trắng, nhưng nghĩ đến đang đứng trước cửa Từ phủ, đành nhịn xuống, bảo: “Ngươi cứ nói với bọn họ, chúng ta đi xe ngựa vào, gia không muốn bị gió thổi.”
“Ngươi ấy à!” Tĩnh Bảo lắc đầu, là người đầu tiên bước vào Từ phủ.
Lẽ nào nàng không biết? Không muốn bị trúng gió là giả, không muốn bị người ta thấy khóc khi gặp lại bạn cũ mới là thật.
Vào đến phủ, lập tức có hạ nhân mang đồ tang ra đón. Sau khi mặc đồ tang, Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất sóng vai đi về phía linh đường.
Trong linh đường là một cỗ quan tài lớn, do thi thể của tướng quân còn trên đường, nên quan tài hiện vẫn trống.
Lạy ba lạy, thắp ba nén hương, đốt chút giấy tiền, Tĩnh Bảo bước đến trước mặt Từ Bình, dùng giọng điệu của Từ Thanh Sơn mà nói: “Nhị thúc, xin nén bi thương!”
Tiền Tam Nhất cũng vội nói theo: “Nhị thúc, xin nén bi thương!”
Từ Bình nhìn hai người, nhớ đến cháu ruột mình, không khỏi trào dâng bi cảm.
Ông quay mặt đi lau nước mắt, nói: “Đợi Thanh Sơn về rồi, các cháu thường xuyên đến bầu bạn với nó. Đứa nhỏ ấy rất nặng lòng, có chuyện gì cũng không chịu nói với chúng ta, nhờ các cháu khuyên nhủ giúp.”
“Nhị thúc yên tâm, ngày nào bọn cháu cũng đến.”
Tĩnh Bảo lại hỏi: “Vậy lão hầu gia đâu rồi?”
Từ Bình trả lời: “Cha bị ốm, đang nghỉ trong phòng.”
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trên đời này mấy ai chịu nổi nỗi đau ấy?
Huống hồ người con ấy cả đời chinh chiến sa trường, chưa từng có một ngày yên ổn nơi kinh thành. Lão hầu gia nghĩ đến điều đó, làm sao không ngã bệnh?
Tĩnh Bảo vội nói: “Xin thay bọn cháu chuyển lời vấn an đến lão hầu gia.”
Từ Bình gật đầu: “Nhất định sẽ chuyển lời. Hai vị công tử mời sang phía sau dùng trà bánh.”
“Là Cố phò mã, Thẩm tế tửu đến!”
Cố Trường Bình sải bước đến, sau lưng là Thẩm Trường Canh. Từ Bình lập tức tiến lên đón.
Sau khi thì thầm mấy câu, hai người vào linh đường dâng hương.
Dâng hương xong, ánh mắt Cố Trường Bình thoáng dừng lại khi lướt qua Tĩnh Bảo.
Ánh mắt hai người chỉ giao nhau trong thoáng chốc rồi cùng lúc dời đi.
Lúc này, lại thấy Tuyên Bình hầu dẫn theo mấy vị quan Lễ bộ vội vã đến. Trong linh đường người quá đông, Tĩnh Bảo và những người khác đành nhường chỗ.
Tuyên Bình hầu dâng hương xong, nói với Từ Bình mấy lời chia buồn, rồi giọng chuyển sang nghiêm trang: “Đại tướng quân nhiều năm trấn thủ Biên sa, bảo vệ giang sơn bình yên, quốc gia mới được an định. Nay tướng quân hy sinh vì nước, Hoàng thượng tưởng nhớ lòng trung thành son sắt ấy, trời đất chứng giám, nên đặc phái thần đến chủ trì tang lễ, nhất định phải để tướng quân ra đi thanh thản.”
Lời này tuy không lớn tiếng, nhưng mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Có người cảm thán: Thiên tử quả là biết thương dân.
Có người ngưỡng mộ: Họ Từ được Hoàng thượng sủng ái, vinh hoa không dứt.
Từ Bình lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái về phía hoàng cung: “Tạ ơn Hoàng thượng, thần khấu tạ hoàng ân!”
Chỉ có Tĩnh Bảo và Cố Trường Bình là sắc mặt thoáng thay đổi.
Lễ bộ chủ trì tang lễ Đại tướng quân, tang lễ gia đình biến thành quốc tang, loại ân sủng này, xưa nay Đại Tần chưa từng có, sau này cũng chưa chắc có ai được như vậy. Họ Từ chắc chắn sẽ cảm kích vô cùng, càng thêm tận trung với Hoàng đế.
Tĩnh Bảo thầm lo thay cho Cố Trường Bình và Từ Thanh Sơn: Thầy trò chạm kiếm trên chiến trường, học trò thua, nàng không đành lòng; tiên sinh thua, nàng lại càng không thể nhìn.
Đến lúc đó, sao chỉ là một chữ “dày vò” cho đủ?
Cố Trường Bình thì lại nhớ về chuyện kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi Đại tướng quân mất, Từ Thanh Sơn tiếp quản Từ gia quân, từ một Từ tiểu tướng nóng nảy mau chóng trưởng thành thành Từ đại tướng quân.
Không chỉ kế thừa lòng dũng cảm thiện chiến của cha, mà còn vì đọc nhiều binh thư sử sách mà mưu trí hơn người.
Có thể nói xanh vượt cả lam.
Kiếp này, hắn nhận Thanh Sơn làm học trò, dạy hắn đọc sách, tuy có hơi dùng tâm cơ, nhưng cũng thật lòng.
Vậy thì ác mộng có tái hiện nữa không?
Trong lòng Cố Trường Bình bất an.
Cách đó ngàn dặm.
Từ gia quân sau một ngày rong ruổi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi tại chỗ. Các tướng sĩ lấy bánh khô ra, uống ngụm nước lạnh, vừa ăn vừa nuốt vội, sau đó lăn ra đất lập tức chợp mắt.
Ba ngày ba đêm hành quân gấp, giữa chừng chỉ nghỉ ngơi hai lần, mệt mỏi rã rời.
Diệp Quân Chỉ nhìn chiếc bánh khô trong tay, rồi lại nhìn bộ dạng chẳng khác nào một kẻ ăn mày của mình.
Nàng liếc nhìn Thang Viên một cái. Thang Viên lập tức hiểu ý, tìm chút nước, thấm khăn tay đưa vào tay tiểu thư.
Diệp Quân Chỉ lau mặt sạch sẽ, khôi phục đôi chút dáng vẻ thiên kim tiểu thư, rồi bẻ bánh khô làm đôi, đi đến chỗ dưới gốc cây lớn.
Dưới tàng cây có cỗ quan tài được tám con ngựa kéo, bên cạnh là hai mẹ con ngồi bệt trên đất.
Từ Thanh Sơn đang cẩn thận đưa chén trà nóng cho mẹ uống, một tay rảnh rỗi thì đưa lên đầu bà, nhẹ nhàng gỡ một cọng cỏ khô vướng trong tóc.
Động tác dịu dàng đến tột cùng.
Diệp Quân Chỉ thoáng xao động.
Sống đến chừng này, nàng muốn gì được nấy, mưa gió gì cũng gọi là có, chỉ duy nhất với Từ Thanh Sơn là vấp một cú đau điếng trời long đất lở.