Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 521

Công vụ đã nói xong, bèn chuyển sang chuyện riêng.

“Mỹ nhân!”

Uông Tần Sinh trầm mặc một lát, nói: “Ngày mồng hai tháng sáu năm sau, ta sẽ thành thân.”

Cao Triều giật mình: “Nhanh vậy sao?”

Uông Tần Sinh nói: “Có gì mà nhanh? Ta đã hai mươi hai tuổi rồi. Ca ca ta bằng tuổi này, con cái chạy đầy sân. Nếu không phải vì việc đèn sách chậm trễ, ta cũng đã sớm thành gia lập nghiệp.”

“Nhóc con nhà ngươi!”

Cao Triều rốt cuộc lộ ra nụ cười khinh khỉnh quen thuộc, đầu mày hơi nhướng lên: “Nói nghe xem, là tiểu thư nhà ai? Dung mạo ra sao, tính tình thế nào? Mông có nở không, liệu có sinh được không?”

Uông Tần Sinh thoáng ngượng ngùng, nói: “Là tiểu thư nhà họ Văn ở phủ Kim Lăng. Nghe nói dung mạo rất khá, tính tình cũng hiền hậu. Hôn sự này do gia đình định đoạt, ta chưa từng gặp mặt.”

Cao Triều gật đầu: “Đã do trong nhà sắp đặt, hẳn là môn đăng hộ đối, bát tự hợp nhau, đáng tin cậy.”

“Phải là đáng tin cậy chứ!”

Uông Tần Sinh cười nói: “Hồi mới nhập môn, tiên sinh từng bảo ta tư chất bình thường, cố gắng hết sức là được. Giờ thì làm quan cũng làm rồi, vợ cũng có rồi. Sau này chỉ mong có vợ con quây quần, sống những ngày tháng yên bình, đâu thể so với các người, ai ai cũng tài giỏi, ngay cả Tĩnh Thất cũng đã ở bên cạnh Hoàng thượng rồi.”

Nghe đến đây, Cao Triều bỗng thấy phiền muộn.

Chuyện khác thì không sao, riêng hai chữ vợ con lại khiến lòng hắn chộn rộn. Hắn cũng muốn đêm có người ấm giường, có người đắp chăn, nhưng người đâu?

Đã từng gặp người tốt nhất rồi, trên đời này còn ai có thể lọt vào mắt Cao mỹ nhân nữa đây?

Uông Tần Sinh thấy được tâm trạng của Cao Triều, âm thầm hối hận vì mình lỡ lời, vội nói: “Ăn uống no say rồi thì làm chính sự thôi, đừng trì hoãn.”

Cao Triều cũng mong sớm kết thúc chuyện ở phương Nam để quay về kinh thành: “Cố gắng đánh nhanh thắng nhanh.”

*

“Đại tướng quân về nhà rồi!”

“Đại tướng quân về nhà rồi!”

“Đại tướng quân về nhà rồi!”

Tiếng gọi càng lúc càng dồn dập truyền đến Từ phủ. Cổng chính của Từ phủ lập tức mở toang, toàn bộ người trong phủ đều ùa ra, đứng dọc hai bên đường đá xanh.

Lão Hầu gia tóc bạc hoa râm được người dìu ra ngoài. Vừa đứng vững, ông lập tức đẩy người bên cạnh ra, thẳng lưng đứng thẳng tắp.

Tám binh sĩ Từ gia quân khiêng quan tài của tướng quân đi vào từ chính môn.

Lão Hầu gia chỉ trong khoảnh khắc đã như già thêm mười tuổi bởi chiếc quan tài chói mắt kia.

Từ Bình con trai ông sợ ông không chịu nổi, vội đưa tay đỡ, nhưng lại bị lão Hầu gia hất tay ra.

“Cha?”

“Tránh ra!”

Lão Hầu gia loạng choạng bước tới, đôi tay khô gầy run rẩy vươn ra muốn chạm vào quan tài con trai, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào, chỉ dừng lại giữa không trung.

Bất giác, ông nhớ đến lúc con trai lần đầu tiên xuất chinh ra Biên sa, hăng hái đến từ biệt, miệng còn nghêu ngao một khúc tiểu khúc. Thân hình cường tráng, uy vũ như một cây đại thụ tràn đầy sinh khí, hiên ngang vươn lên.

Mà nay…

Là lá rụng về cội rồi.

Từ Thanh Sơn đỡ Chữ Dung vào phủ, hai mẹ con quỳ xuống trước mặt lão Hầu gia.

“Cha!”

“Tổ phụ!”

Hai tiếng gọi khiến lão Hầu gia cứng đờ, tay buông thõng xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Từ Thanh Sơn.

Quả thực giống hệt ông thời trẻ!

Cũng như một cây đại thụ sừng sững giữa đất trời.

“Tốt, tốt, tốt!”

Nói liền ba tiếng “tốt”, lão Hầu gia không nói thêm gì nữa.

Diện mạo giống, số mệnh e cũng giống.

Một ngày nào đó, đứa cháu trai mà ông thương yêu nhất này… liệu có phải cũng sẽ chết nơi Biên sa?

Nghĩ đến vận mệnh của người nhà họ Từ, hai hàng lệ đục ngầu trào ra khỏi mắt ông. Cảnh tượng này, dù là người lòng dạ sắt đá cũng khó tránh khỏi chua xót nơi khóe mắt.

Nhưng lão Hầu gia chỉ thất thố trong chốc lát, bèn khôi phục thần sắc, cất giọng uy nghi: “Các con cháu nhà họ Từ!”

“Có mặt!”

Con cháu họ Từ đã chờ sẵn bên cạnh, lập tức tiến lên vây quanh ông.

Lão Hầu gia đảo mắt một vòng, gằn từng chữ: “Khiêng con ta vào nhà.”

“Rõ!”

Từ Thanh Sơn vác quan tài đi đầu, trên gương mặt trẻ trung tuấn tú là nét kiên cường không phải người thường nào cũng có.

Quan tài nhập thất, cửa linh đường “rầm” một tiếng đóng lại. Người nhà họ Từ thay quan phục đã chuẩn bị sẵn cho tướng quân, rồi đưa ông nhập vào quan tài lớn.

Sau đó cửa linh đường lại mở ra, mọi việc đâu vào đó.

Văn võ bá quan đã chờ sẵn bên ngoài lần lượt vào bái tế.

Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất chen không vào, đành đứng từ xa nhìn Từ Thanh Sơn mặc tang phục quỳ trên chiếu cỏ, đáp lễ từng người.

“Vương công công đến!”

Tiếng gọi vừa dứt, Vương Trung được người đưa vào.

Vị lão thái giám tóc bạc trắng này vừa bước vào linh đường lập tức vung tay gạt người ra, khóc lóc dập đầu trước linh cữu đại tướng quân.

Vương Trung là người bên cạnh Hoàng đế, hành vi của ông ta đại diện cho thánh ý. Ngay cả ông ta cũng đến tế bái và dập đầu trước linh cữu đại tướng quân…

Không cần đoán mò gì nữa, sự ưu ái và thánh ân mà Hoàng đế dành cho nhà họ Từ đã được bày tỏ rõ ràng trước mắt toàn bộ triều thần.

Tĩnh Bảo nhìn tất cả trước mắt, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Đại tướng quân mất đi, Từ gia quân và nhà họ Từ chẳng những không rối loạn, mà dưới sự dẫn dắt của lão Hầu gia, trên dưới một lòng, như một sợi dây thừng kết chặt.

Không phải đại tướng quân rèn giũa Từ Thanh Sơn thành thanh kiếm sắc bén mà là lão Hầu gia.

Lão Hầu gia mới chính là linh hồn của Từ gia quân, của nhà họ Từ.

Mà linh hồn ấy là trung quân, hộ quốc!

Nghĩ thông suốt điểm này, Tĩnh Bảo không thể ở lại nhà họ Từ thêm khắc nào nữa, tìm cớ cáo từ Tiền Tam Nhất rồi lặng lẽ rời đi.

Ngày hôm sau, triều đình lại hạ chỉ tới Từ phủ, truy phong đại tướng quân.

Thời gian dừng linh vốn là bảy ngày, được kéo dài thành mười một ngày. Mười một ngày sau, tổ chức tang lễ.

Đội ngũ đưa tang kéo dài mấy chục dặm, toàn bộ văn võ bá quan trong kinh thành, ai có thể đi đưa tiễn đều đã đến.

Mọi huyên náo qua đi, chỉ còn năm ngày nữa là đến Trung Thu mười lăm tháng Tám.

Tối hôm đó, trăng đã lên cao, Tĩnh phủ tại phủ Lâm An đón một vị khách không mời mà đến.

Lục thị nhìn Uông Tần Sinh ngồi ở hạ tọa, cười tươi đến nỗi không thấy mắt: “Phiền ngươi vẫn còn nhớ đến, chạy một chuyến thế này.”

Uông Tần Sinh mỉm cười: “Phu nhân khách sáo rồi. Huyện Phú Dương cách phủ Lâm An không xa, lại đúng dịp lễ. Vãn bối và Văn Nhược cùng học ba năm, tình nghĩa sâu đậm, đến thăm hỏi phu nhân, tặng quà cũng là chuyện nên làm. Huống chi hai nhà ta lại còn là thân thích.”

“Đứa nhỏ này, miệng thật ngọt.”

Lục thị cười hỏi: “Sống ở huyện Phú Dương có quen không?”

Uông Tần Sinh trả lời: “Mọi chuyện đều ổn, chỉ là mới nhậm chức, công vụ bận rộn, nếu không thì vãn bối đã đến thăm phu nhân từ lâu rồi.”

“Người trẻ các ngươi có việc bận của mình, không cần bận tâm đến ta. Song thân trong nhà vẫn khỏe chứ?”

“Phụ mẫu đều thân thể cường kiện, không bệnh không tai. Lần trước có viết thư về, nói nhị nương cũng biết điều hơn trước nhiều.”

Nhị nương nhà họ Uông là con thứ của Lục thị.

Lục thị tuy không muốn nhắc đến người này, nhưng vẫn cười nói: “Giúp ta nhắn lại với thân gia, rằng nếu con dâu không nghe lời, cứ việc dạy dỗ, nhà họ Tĩnh chỉ có biết ơn, không oán trách.”

Uông Tần Sinh khách sáo trò chuyện đôi câu, rồi đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Mẹ có nhắc đến tam tiểu thư trong thư. Vãn bối rời kinh hơn nửa năm, không biết tam tiểu thư hiện tại ở kinh thành vẫn bình an chứ?”

Vừa nhắc đến tam nha đầu, lòng Lục thị lại se thắt: “Trong thư có nói mọi việc đều ổn, thân thể cũng đã điều dưỡng khá hơn, thật cảm ơn thân gia đã quan tâm.”

Uông Tần Sinh nhớ đến mục đích chuyến đi này, bèn hỏi dò một cách không mấy thành ý: “Tam tiểu thư vẫn ở lại kinh thành sao? Có tính toán gì khác không? Nếu muốn trở về phương Nam, mua ít đất, tậu một ngôi nhà, cửa nẻo riêng biệt, sống cuộc đời thanh nhàn… cũng rất tốt.”

Exit mobile version