Chương 523
Người đang phiền não cùng lúc với Cao Triều, còn có cả Cố Trường Bình. Hắn nhìn tấm thiệp viền vàng đặt trên bàn, trong lòng do dự.
Tấm thiệp là do thái giám trong cung đưa đến.
Tết Trung Thu sắp tới, Hoàng đế muốn tổ chức yến tiệc ngắm trăng trong cung, quân thần cùng vui.
Danh sách khách mời do phủ Nội Vụ định ra, thiệp mời đặc chế bằng vàng, vốn dĩ không có tên hắn, nghe nói là công chúa Vĩnh Huy đã cầu xin Hoàng đế mới có được tấm thiệp vàng mà người ngoài nhìn vào hẳn là nghìn vàng khó cầu này.
“Công chúa Vĩnh Huy một lòng si mê ngươi đấy.” Thẩm Trường Canh nhấc chén trà, trong giọng nói mang theo chút giễu cợt: “Trung thu, hoa dưới trăng, kẻ si tình và người đẹp, đúng là một đôi trai tài gái sắc.”
Cố Trường Bình dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào tấm thiệp, dưới tên hắn còn có tên của hai vị tiểu thế tử.
“Công chúa cầu xin thì Hoàng đế nhất định phải đồng ý sao? Nếu thật sự muốn ta và công chúa ngắm hoa dưới trăng thì mang theo hai đứa nhỏ làm gì?”
“Ý ngươi là…”
“Hoàng đế đang muốn nhắn với Bắc phủ rằng nên ngoan ngoãn một chút, hai đứa con trai quý giá nhất của Hạo vương đang nằm trong tay ông ta.”
Cố Trường Bình cười nhạt: “Dưới quyền Hoàng đế, đến tình cha con, tình thúc cháu còn không có, huống hồ chỉ là một công chúa chẳng mấy quan trọng. Mỗi hành động đều có dụng ý sâu xa, Trường Canh à.”
Thẩm Trường Canh lập tức im lặng.
Cố Trường Bình quay đầu hỏi: “Còn ai nhận được thiệp nữa?”
“Bẩm gia!” Cố Dịch suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Ngoài mấy người vốn được lòng Hoàng đế, còn có thêm Từ tiểu tướng quân và phu nhân Chử thị.”
Thẩm Trường Canh: “Cũng là để lôi kéo người ta!”
Cố Trường Bình ừ một tiếng, trầm mặc một hồi rồi nói: “Thập Nhị rời khỏi kinh, chuyện tước phiên tạm thời bị gác lại, triều đình trên dưới đều không ai nhắc tới. Thực ra đâu phải không nhắc tới, chỉ là đang âm thầm toan tính bước tiếp theo.”
Thẩm Trường Canh nghe thế thì tim căng lên: “Ngươi đoán bước tiếp theo sẽ là gì?”
Cố Trường Bình lắc đầu: “Không ai biết cả. Nhưng chỉ nhìn việc Hoàng đế đề bạt Vương Uyên cũng có thể đoán được vài phần.”
Nhắc tới Vương Uyên, sắc mặt Thẩm Trường Canh lập tức khó coi.
Tuổi còn nhỏ, chẳng có bản lĩnh gì, vậy mà mấy hôm trước lại được đặc cách thăng lên chức Hình bộ Lang trung. Tốc độ thăng quan nhanh như thể cưỡi ngựa thiên lý.
Nghĩ đến bản thân lăn lộn quan trường hơn mười năm, cũng chỉ là một chức Tế tửu ngũ phẩm, đúng tức muốn chết mà.
Nhưng Tử Hoài nói đúng, gần đây từng hành động của Hoàng đế, từ triều đình đến quân đội, đều đang gấp rút bố trí cho lần tước phiên cuối cùng.
Việc đề bạt Vương Uyên, một là để an ủi Hoàng hậu trung cung, hai là để khiến nhà họ Vương kiên định ủng hộ chính sách tước phiên, làm tiên phong cho hắn.
Lúc này, Cố Trường Bình lại nói: “Bên phía Ôn Lư Dụ chắc cũng đã có tin.”
Lời vừa dứt, Tề Lâm đẩy cửa bước vào.
“Gia, mật thư của Ôn gia.”
“Mau đưa đây!”
Cố Trường Bình xem xong lập tức đốt thư trên ngọn nến.
“Tối rằm tháng tám, lương thực từ phía Nam sẽ chuyển lên Bắc phủ, chuyến đầu tiên là một vạn cân, mở đường trước. Người của Thập Nhị sẽ tiếp ứng giữa đường.”
Tim Thẩm Trường Canh càng siết chặt: “Nhanh thế à!”
Cố Trường Bình tính nhẩm: “Nếu suôn sẻ, mỗi chuyến đều là vạn cân trở lên, mười mấy chuyến là xong.”
Thẩm Trường Canh: “Phải mất mấy năm?”
Cố Trường Bình: “Trong vòng một năm.”
Thẩm Trường Canh nhìn hắn, một lúc lâu mới nói: “Cố Trường Bình, hay là ngươi cũng học theo vị trên long ỷ kia, lôi kéo học trò của ngươi là Từ Thanh Sơn đi?”
“Không cần!”
“Đệt, ngươi đừng có làm bộ thanh cao nữa được không.” Thẩm Trường Canh xoa xoa ngực: “Tên nhóc đó trong quân nửa năm, đã khác xưa lắm rồi. Sau này…”
“Ta đã lôi kéo rồi.” Cố Trường Bình lạnh giọng cắt ngang, rồi quay sang Tề Lâm: “Ngày mai tìm Tú nương may cho hai vị tiểu thế tử mỗi người một bộ áo quần mới.”
“Dạ!”
“Ta ra ngoài một lát, các ngươi đừng ai đi theo.”
Bị ngắt lời, Thẩm Trường Canh tức đến muốn ngừng tim, quay sang Tề Lâm mà nói ba câu liên tiếp: “Hắn định đi đâu?”
“Hắn từng lôi kéo Từ Thanh Sơn lúc nào?”
“Hồi còn ở Quốc Tử Giám à? Đó là chuyện tám trăm năm trước rồi, còn có ích gì!”
Tề Lâm: “…”
…
Cố Trường Bình muốn đi đâu?
Hắn muốn gặp Tĩnh Bảo.
Từ khi nàng lên đường nghênh đón linh cữu đại tướng quân đến khi đại tướng được an táng, nửa tháng trời, họ chưa gặp lại nhau lần nào.
Tâm trạng Cố Trường Bình lúc này rất vi diệu.
Vi diệu ở chỗ nào?
Vi diệu là ở Từ Thanh Sơn.
Trước kia, hắn ỷ vào việc kiếp trước kiếp này nàng đều thích mình nên chưa từng đặt một kẻ non nớt mới ra đời như Từ Thanh Sơn vào thế giới tình cảm giữa nàng và hắn.
Hắn luôn tự tin, bình thản.
Tự tin rằng trong mắt A Bảo sẽ không còn ai khác.
Thế nhưng khi thấy Từ Thanh Sơn trở về kinh thành, với dáng vẻ dày dạn phong sương, từ một thiếu niên ngây ngô trong chớp mắt đã thành một vị tướng quân gánh vác trọng trách, trầm ổn như núi…
Hắn chợt nhận ra, một người đàn ông như thế, dù ở vai trò đối thủ nào cũng đều vô cùng xuất sắc.
Dạo này rảnh rỗi, hắn không ngừng so sánh bản thân với Từ Thanh Sơn:
Mình có hôn ước; hắn tay trắng một mình.
Mình ôm dã tâm; hắn một lòng trung thành.
Mình giấu giếm với A Bảo; hắn chẳng e dè điều gì…
So tới so lui, trong lòng hắn cảm thấy như có một cái lỗ rò, gió đông gió tây gì cũng len vào được, cảm giác vi diệu ban đầu, đến đêm lại bị phóng đại lên gấp bội.
Chua đến mức hắn gần như sống không nổi.
Mãi đến lúc này hắn mới thật sự hiểu ra cô gái ấy không chỉ nằm trong tim hắn mà là trong từng sợi tóc, từng lỗ chân lông, từng tạng phủ kinh mạch, không nơi nào không có.
Muốn dâng cả mạng sống cho nàng hoàn toàn không phải nói quá.
Đời này của hắn xem như tiêu rồi.
Cố Trường Bình thở dài.
…
Tĩnh phủ, tiểu hoa sảnh.
Tĩnh Bảo nửa nằm trên ghế quý phi, vừa nghe Tam tỷ nói chuyện lễ vật Trung thu, vừa nhìn Tiểu Nhất Ninh loay hoay với món cửu liên hoàn trong tay.
Cô bé rõ ràng đã bắt đầu cáu, nhe răng ra, như thể muốn cúi đầu cắn cho đỡ tức.
Tĩnh Bảo bật cười.
“Cười gì đấy? Có nghe ta nói không vậy?” Tĩnh Nhược Tụ khá khó chịu vì muội muội có vẻ không chú ý.
Đây là lần đầu tiên nàng đảm nhận vai trò nữ chủ nhân Tĩnh phủ, tự tay chuẩn bị quà tết cho bạn bè người thân, trong lòng vừa lo vừa hồi hộp. Nói với A Bảo cũng là để nghe ý kiến, sợ có điều gì chưa chu toàn.
Ai ngờ muội mình lại lơ đãng như vậy.
Thấy tam tỷ có vẻ giận, Tĩnh Bảo đành ngồi thẳng dậy, nói: “Mỗi câu tỷ nói muội đều nghe, làm rất tốt, rất chu đáo.”
“Thật không đó?”
“Tam tỷ!” Tĩnh Bảo thu ý cười lại, nghiêm túc nói: “Dù không chu đáo thì sao? Việc gì cũng toàn vẹn, người sẽ mệt mỏi. Đừng luôn nghĩ người khác thế nào, phải nghĩ bản thân ra sao. Bản thân thấy vui vẻ mới là thật sự vui vẻ.”
Tĩnh Nhược Tụ: “…”
Lúc này, Tiểu Nhất Ninh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với cửu liên hoàn, bèn há miệng cắn luôn. Tĩnh Bảo chỉ tay: “Thấy chưa, đó mới là vui thật! Hỏng thì sao, mua lại cái mới; quà tết năm nay không chu đáo thì sang năm lại tặng. Cần gì phải so đo với chính mình?”
Nói xong, Tĩnh Bảo đứng dậy bước đến trước mặt Tiểu Nhất Ninh, nhận lấy cửu liên hoàn trong tay bé, chỉ dùng vài động tác đã tháo xong.
Tiểu Nhất Ninh nhìn nàng bằng ánh mắt sáng như sao.
“Muội về phòng nghỉ chút. Tỷ và Nhất Ninh ngủ sớm đi. Trung thu năm nay chúng ta không đi đâu cả, ba người ở nhà ăn với nhau. Dọn đồ ăn lên noãn các, làm thêm mấy con cua, hấp mà ăn.”
Tĩnh Nhược Tụ nhìn bóng áo của Tĩnh Bảo khuất sau cửa, nhớ lại mấy câu nàng vừa nói thì không khỏi ngẩn người.
A Bảo hiếm khi nói nhiều như vậy.
Chẳng lẽ trong lòng đang có tâm sự gì?