Chương 525
Lục Hoài Kỳ sao lại không nhìn ra được nha đầu này đang qua loa với mình, thật muốn giơ tay tát cho một cái, đánh cho tỉnh ra.
Nhưng trong lòng lại hiểu rõ, đến một sợi tóc của nàng, hắn cũng không nỡ chạm vào.
Thôi đi, thôi đi!
Để nàng muốn làm gì thì làm!
Dù vậy, Lục Hoài Kỳ vẫn gõ một cái lên đầu Tĩnh Bảo.
“Làm gì có lý nào mà Trung Thu lại đi ăn tết nhà người khác, đợi ta ăn xong rồi đến tìm ngươi, giờ đi trước đây!”
“Ngươi còn chưa nói ngươi về lúc nào?”
“Nửa canh giờ trước vào thành, còn chưa kịp thay áo quần đã đến gặp ngươi rồi. Nhóc con ngươi đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
A Mạn nhìn bóng lưng biểu thiếu gia, lẩm bẩm: “Gia à, thật ra biểu thiếu gia so với Cố tiên sinh cũng đâu kém bao nhiêu, ít nhất người ta giờ còn trong sạch, lại không có hôn ước!”
“Cá trong ao cũng trong sạch, cũng không có hôn ước, ngươi có muốn xuống đó bắt một con lên không?”
A Mạn vạn lần không ngờ gia nhà mình lại nói ra những lời như thế.
Vì một người như Cố Trường Bình mà nỡ ném nha hoàn sống nương tựa bao năm xuống ao cho cá ăn.
Vô tình vô nghĩa quá!
“Gia!” A Nghiễn hấp tấp chạy tới: “Phó Đại gia đang ở ngoài cửa, mang lễ Tết đến cho chúng ta.”
Tĩnh Bảo giật mình: “Sao không mời vào?”
A Nghiễn khó xử: “Mời rồi, nhưng Phó đại gia nói không vào, đợi người ta mang đồ xuống xe xong là đi.”
“Cái này…”
“Hây…”
Tĩnh Bảo do dự một lát rồi vén tà áo chạy ra ngoài.
Chạy đến cửa hông thì đồ đã được chuyển hết vào phủ, Phó Thành Đạo đang định quay người rời đi, bất ngờ chạm phải ánh mắt Tĩnh Bảo, hắn sững người, rồi ngay sau đó khóe miệng cong lên.
“Thất gia!”
“Phó đại ca!”
“Trung Thu rồi, mang ít quà đến cho các ngươi, đồ đặt cả ở đó, ta đi trước nhé.”
Tĩnh Bảo biết trong lòng hắn mẫn cảm, muốn tránh hiềm nghi, nhưng cứ né tránh mãi thế cũng chẳng phải cách đối đãi khách khứa.
Nàng suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Phó đại ca, đừng đi vội. Giờ còn sớm, hay là vào thư phòng ta uống chén trà, huynh đệ lâu ngày không gặp rồi.”
Phó Thành Đạo thoáng ngập ngừng.
Tĩnh Bảo cười: “Phó đại ca chẳng lẽ định xa lạ với ta sao?”
Nói đến mức này rồi, Phó Thành Đạo bèn trả lời: “Vậy thì được, xin mượn trà Thất gia giải khát, cả sáng nay bận bịu, đúng lúc đang khát.”
“Phó đại ca, mời!”
“Thất gia, mời!”
…
Hương trà lan tỏa, Tĩnh Bảo chăm chú quan sát Phó Thành Đạo.
Một thân trường sam giản dị, trông gọn gàng sạch sẽ, chỉ là ánh mắt mang theo chút cô quạnh.
Từ sau khi hai nhà hòa ly, nàng rất ít hỏi thăm chuyện nhà họ Phó, một là vì bận, hai là không muốn nghe tên súc sinh Phó Thành Hề, ba là vì đại thiếu phu nhân nhà họ Phó cũng không phải người dễ đối phó.
Bao yếu tố cộng lại khiến quan hệ giữa nàng và Phó Thành Đạo cũng xa cách dần. Lần trước nói muốn mời hắn ăn ở lầu Ngoại Lâu, cũng chỉ là tiện mồm nói thôi.
Tĩnh Bảo nâng chén trà: “Phó đại ca mỗi dịp lễ tết đều mang lễ tới, ta thật thấy áy náy, coi như dùng trà thay rượu vậy.”
“Thất gia đừng nói vậy!” Phó Thành Đạo nghe mấy lời này là không chịu nổi, nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống.
“Gửi những quà này không vì mục đích gì khác, chỉ là vì áy náy. Nhà họ Phó có lỗi với mẹ con họ, ta chẳng giúp được gì, chỉ có chút đồ ăn chơi còn coi như có lòng, cũng chẳng đáng mấy đồng.”
Tĩnh Bảo lắc đầu: “Tuy không quý giá, nhưng là một tấm chân tình. Thay mặt Tam tỷ và Nhất Ninh, ta xin cảm ơn.”
“Lời cảm ơn này ta xin nhận.” Phó Thành Đạo lúc này mới nâng chén trà lên, cười nói: “Còn chưa chúc Thất gia thăng chức. Vị trí ở Mật Thư Đài tuy quyền hạn thấp nhưng gần vua, Thất gia phải luôn cẩn trọng.”
Lời này đầy quan tâm, chỉ người thật sự để tâm mới nói ra được.
Tĩnh Bảo im lặng một lúc rồi nói: “Phó đại ca cũng phải bảo trọng.”
“Được!”
Hai chữ “bảo trọng” nói thì dễ, làm mới khó, nhất là với người mang tâm tư không thể lộ như hắn.
Uống xong một chén trà, Phó Thành Đạo viện cớ trong nhà có việc rồi cáo từ.
Tĩnh Bảo cũng không giữ lại, đứng dậy tiễn hắn.
Hai người sóng vai đi đến cửa sân, không ngờ lại chạm mặt Tĩnh Nhược Tụ đang dắt tay Nhất Ninh đi vào.
Thấy có người chắn đường, nàng mỉm cười ngẩng đầu lên, ngay sau đó sắc mặt lập tức tái nhợt.
Phó Thành Đạo cũng chẳng khá hơn, đầu óc trống rỗng, tay chân luống cuống, mồ hôi lạnh từng giọt rịn ra từ trán.
Ánh nắng mùa thu rọi lên người cả hai, thời gian như ngừng trôi.
Tiểu Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn người này, lại nhìn người kia, rồi toe toét cười, gọi lớn: “Đại bá! Đại bá!”
“Thất gia, ta… ta còn có việc, xin phép đi trước.”
Gần như bỏ chạy, đi vội đến mức suýt vấp ngã mấy lần.
Phó Thành Đạo từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh hai người gặp lại, nào ngờ khi ngày đó thật sự đến, hắn lại chẳng có can đảm nhìn nàng thêm một cái.
Tĩnh Bảo thu ánh mắt lại, cười khổ: “Tam tỷ à, tỷ cả trăm năm cũng không bước vào thư phòng ta, sao hôm nay lại đến đúng lúc thế này?”
“Muội còn mặt mũi hỏi?” Tĩnh Nhược Tụ trách nhẹ.
Hôm nay là lễ, hai chị em đã hẹn ăn sáng cùng nhau, nàng chờ mãi không thấy Tĩnh Bảo tới. Đúng lúc con gái ăn no rồi đòi tìm cậu chơi, nàng mới dắt con đi tìm.
Trời thu mát mẻ, nàng cũng không đi nhanh. Thấy trong vườn có bông cúc nhỏ nở, bèn hái một đóa cài lên tóc con gái.
Ai ngờ lại chạm mặt Phó Thành Đạo.
Tĩnh Bảo thì lại thấy không có gì: “Tam tỷ à, trong lòng thẳng thắn, việc gì cũng có thể thẳng thắn, đừng nói là gặp mặt, dù có trò chuyện đôi câu thì đã sao?”
Tĩnh Nhược Tụ: “…”
“Người đó là đại bá!” Tiểu Nhất Ninh líu lo: “Đại bá thích con!”
Tĩnh Bảo bế bé lên, hôn chụt một cái lên cái má mềm mại của nàng: “Cậu cũng thích con, nào, hôn cậu một cái đi!”
Tiểu Nhất Ninh hơi ghét bỏ, không tình nguyện hôn một cái, Tĩnh Bảo cười toét đến tận mang tai.
“Hắn tới làm gì vậy?” Tĩnh Nhược Tụ hỏi.
Tĩnh Bảo lấy mũi dụi dụi vào mặt Nhất Ninh: “Trong lòng thấy áy náy nên đến tặng cho Nhất Ninh đồ ăn ngon, đồ chơi vui. Nhất Ninh à, đi theo cậu xem đại bá con mang gì tới nhé?”
“Đi xem, đi xem!”
Tĩnh Nhược Tụ nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, ánh mắt dần trở nên u ám.
Nàng không hề có gì với Phó Thành Đạo, chỉ là khuôn mặt hắn có vài phần giống tên ác quỷ kia, khiến nàng bị dọa đến sợ hãi.
Những chuyện đã qua đến giờ vẫn là cơn ác mộng.
Phó Thành Đạo bước đi trên con đường lát đá xanh, lòng đang đập thình thịch cũng dần bình ổn lại.
Thời gian quả là kỳ diệu, rõ ràng đã hơn nửa năm không gặp, vậy mà khi gặp lại vẫn giống như ngày hôm qua. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, chẳng thay đổi gì. Chỉ có hắn vẫn kém cỏi như xưa.
Bỏ chạy?
Nói ra thì ai cũng sẽ cười đến rụng răng.
Nhưng hắn thực sự đã bỏ chạy rồi.
Một bên mắt cay xè, một bên lòng lại thấy ấm áp. Hắn nghĩ đây chắc là món quà lớn ông trời ban cho hắn dịp Trung Thu này.
Nàng sống tốt, còn cài hoa lên tóc, khi ngẩng đầu lên còn mỉm cười.
Tiểu nha đầu cũng sống tốt, mặt tròn trịa, mập mạp, đôi mắt đen láy rực rỡ.
Phó Thành Đạo cười, trong lòng chỉ thấy bình an và vui vẻ.
Mẹ con họ sống tốt như vậy là đủ rồi!