TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 528

  1. Home
  2. Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
  3. Chương 528
Prev
Next

“Cẩm Y vệ điều tra án, có vô vàn cách khiến người ta mở miệng, rút gân lột da cũng chưa phải tàn nhẫn nhất.”

Cao Triều l**m đôi môi khô khốc: “Tĩnh Thất, ngươi có muốn thử không?”

“Không muốn!”

Tĩnh Bảo run giọng nói ra hai chữ.

Ngay sau đó, nàng dùng lực siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cơn đau truyền đến giúp nàng một lần nữa trấn tĩnh lại.

Không thể vội. Vội sẽ để lộ sơ hở.

Hắn tức giận như vậy mà tìm đến chất vấn, rõ ràng chuyện này chưa truyền đến tai Cẩm Y vệ. Hơn nữa, với mối quan hệ giữa hai người bọn họ…

“Ngươi cũng không nỡ.” nàng nói.

“Mẹ nó chứ ta…”

Cao Triều túm lấy vạt áo trước ngực Tĩnh Bảo, nàng lạnh lùng nhìn hắn: “Cao mỹ nhân, ngươi có thể bình tĩnh chút không?”

Cao Triều: “…”

Tĩnh Bảo: “Ngươi thử suy nghĩ đi, ngươi nói ta trữ nhiều lương thực như vậy để làm gì?”

“Nếu là trước kia, ngươi có trữ bao nhiêu cũng chẳng sao. Nhưng đúng vào lúc then chốt thế này khi đang tước phiên, binh mã chưa động, lương thảo đã đi trước.”

“Xem nhiều binh thư quá rồi chứ gì!” Tĩnh Bảo giễu cợt: “Ta chỉ là một thư sinh, lại còn đang làm quan trong triều, sao có thể làm chuyện như vậy?”

Cao Triều: “Ngươi không làm, ngươi đang giúp người khác làm!”

“Giúp ai?” Tĩnh Bảo nhướng mày: “Ngươi nói đi!”

Nàng điềm tĩnh như vậy, lại khiến Cao Triều bị chặn lời.

Hôm đó, hắn và Uông Tần Sinh suy đi nghĩ lại, trừng mắt nhìn nhau suốt một ngày một đêm trong phòng mới nghĩ ra được một cách ngốc nghếch: mua lương thì phải có chỗ để trữ, cứ tìm kho lương trước rồi tính.

Cuối cùng lần theo manh mối, tìm được một nơi, hắn dẫn Tiểu Thất, Tiểu Cửu đến thăm dò ban đêm, vừa nhìn đã giật mình.

Lương thực đó không phải chất đống lộn xộn mà được đóng từng bao, từng bao, xếp ngay ngắn.

Chỉ một chi tiết nhỏ đó đã khiến hắn lạnh cả sống lưng.

Chẳng phải là để có thể vận chuyển bất cứ lúc nào sao?

Bên kia, Tiểu Thất và Tiểu Cửu tiếp tục điều tra kho lương, bên này hắn kể lại chuyện với Uông Tần Sinh, Uông Tần Sinh sợ đến mức phịch một tiếng quỳ xuống.

“Mỹ nhân, trừ phi chính miệng hắn thừa nhận, bằng không ta vẫn không tin nổi. Hắn là người Lâm An, ở kinh thành chưa được mấy năm, muốn tạo phản với ai chứ? Với Tuyên Bình hầu sao? Lá gan của Tuyên Bình hầu, ngươi chẳng lẽ còn không rõ? Sao có thể?”

“Lùi một vạn bước mà nói, nếu thật sự muốn tạo phản, thì vì cái gì? Nhà họ Tĩnh lớn mạnh như vậy, chẳng phải tự tìm chết sao?”

“Chắc là bị uy h**p?”

“Một chút lương thực cũng chưa nói lên điều gì…”

“Hay là… ngươi cứ mau quay về kinh hỏi rõ ràng trước đi.”

“Ngươi phải hỏi cho kỹ, thật sự mà có chuyện đó… thì quay đầu vẫn còn kịp.”

“Mỹ nhân, hắn là huynh đệ của chúng ta, đã từng thề máu kết nghĩa, ngươi nhất định phải giúp hắn.”

“Trời ơi, tim ta cứ đập thình thịch thế này, có phải ta sắp bị hù chết rồi không!!”

Ầm ầm ầm…

Tiếng sấm vang rền ngắt ngang dòng ký ức của Cao Triều, hắn đột ngột buông tay.

Hai chân Tĩnh Bảo chạm đất, âm thầm thở ra một hơi thật dài.

Phán đoán của nàng là đúng. Hắn chỉ mới tìm được kho lương, còn lại đều là suy đoán.

Huống hồ, nàng chỉ mới mua lương thực, chưa hề chuyển một hạt nào đến Bắc phủ cả.

Vậy thì sau đó, chỉ cần viện lý do mẹ con Tam tỷ cho hợp lý hơn chút, hắn sẽ tin.

Tính toán của nàng vô cùng chu toàn, đầu óc xoay chuyển nhanh như chớp, nhưng không nhận ra Cao Triều đã lặng lẽ liếc Tiểu Thất, Tiểu Cửu một cái.

Hai người lập tức kéo A Nghiễn lui lại mấy chục trượng.

“Tĩnh Thất!”

Cao Triều hít sâu hai hơi, sắc mặt như đang hạ quyết tâm lớn, kiểu đập nồi dìm thuyền.

Tĩnh Bảo hoàn hồn, phát hiện tay Cao Triều đặt lên vai nàng, ấn chặt, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, giọng nói rất dịu dàng.

“Tĩnh Thất, ta đọc cho ngươi nghe một bài thi phú.”

Không hiểu vì sao, bộ dạng Cao Triều lúc này khiến Tĩnh Bảo bất giác sợ hãi, bản năng thôi thúc nàng muốn xoay người bỏ chạy.

“Cót ca lại cót két, Mộc Lan dệt bên cửa.

Không nghe tiếng guồng quay, chỉ nghe tiếng thở dài…

… Đêm qua xem quân lệnh, Khả Hãn tuyển binh gấp,

Thập Nhị cuộn sổ quân, nào cũng có tên cha.

Cha không có con trai, Mộc Lan không huynh trưởng,

Nguyện ra chợ mua ngựa, thay cha già đi lính…

… Mười hai năm cùng đi, không ai biết Mộc Lan là nữ lang.

Thỏ đực chân nhảy loạn, thỏ cái mắt lờ đờ,

Hai thỏ chạy dưới đất, ai phân đực hay cái?”

Cơn mưa như trút ào ào xuống.

Chữ cuối vừa rơi, Cao Triều đột nhiên có hành động. Hắn đẩy Tĩnh Bảo lùi về phía sau, nàng loạng choạng vài bước, lưng đập mạnh vào một gốc cây.

Ánh mắt hoảng hốt sợ hãi của nàng và đôi mắt lạnh băng của Cao Triều như hai bầu trời trái ngược.

“Cao Triều…” Nàng nghe thấy giọng mình có hơi run rẩy, còn định giãy giụa: “Ta không hiểu, ngươi đọc bài thơ đó cho ta nghe, là có ý gì?”

“Ba năm cùng phòng, ta lại không biết Tĩnh Thất là nữ lang!”

Trong sự đối mặt kéo dài, Tĩnh Bảo cuối cùng cũng rũ mắt xuống: “Ngươi làm sao mà biết được?”

“Ta làm sao mà biết? Mẹ kiếp ta đã biết từ tám trăm năm trước rồi! Nếu không phải Cố Trường Bình ngăn cản, còn lấy bao nhiêu năm tình nghĩa ra uy h**p ta, ta…”

Cao Triều lau mặt đầy nước mưa: “Ngươi có biết mình đang làm gì không? Một người vinh thì cả nhà cùng vinh, một người họa thì cả nhà cùng họa. Ngươi muốn chết ta không quản, nhưng mẹ kiếp ngươi mà làm liên lụy đến Cố Trường Bình, ta giết ngươi!”

“Ngươi còn chưa trả lời ta, rốt cuộc ngươi biết bằng cách nào?”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt là sự cố chấp và cứng cỏi như một con dã thú sắp chết.

Cao Triều nghĩ, đến nước này rồi thì còn có gì không thể nói? Để ngươi chết sớm đầu thai sớm.

“Lần say rượu ở phủ Định Bắc hầu, rượu của ngươi là do ta chuốc, bánh xe ngựa bị ta sai người phá, A Nghiễn là do ta cố ý sai đi…”

Tĩnh Bảo ngập ngừng một chút, hỏi: “Ngươi nghi ngờ, vậy ta đã sơ hở ở đâu?”

“Ngươi không sơ hở gì cả, chỉ vì Cố Trường Bình thích ngươi, nên ta ngày ngày để mắt đến ngươi.”

Thì ra là vậy.

Tĩnh Bảo chỉ biết cười khổ.

“Là ngươi cởi áo quần ta… Phác Chân Nhân và Vương Uyên xông vào, ngươi hoảng quá vội vàng kéo chăn đắp lại…”

Tĩnh Bảo nhắm mắt, những hình ảnh đêm đó lần lượt hiện lên trong đầu.

“Ngươi và Vương Uyên đánh nhau, Phác Chân Nhân muốn tìm chứng cứ ta và ngươi thông đồng, định kéo chăn ra. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Trường Bình kịp thời đến.”

“Ngươi đoán không sai chút nào?”

“Cố Trường Bình đến, hắn uy h**p ngươi, rồi gánh hết mọi chuyện về mình.”

Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, đến cuối gần như không nghe thấy: “Thật ra, nào phải vì muốn báo thù cho cô mẫu hắn, mà là… vì ta mà hắn mới rơi vào hiểm cảnh, mất chức quan.”

“Ngươi biết là tốt rồi!” Cao Triều thở dài, mệt mỏi: “Tĩnh Thất, vì nể mặt Cố Trường Bình, ta vẫn luôn giúp ngươi che giấu, đến cả Tiểu Thất, Tiểu Cửu cũng không biết, càng đừng nói đến Từ Thanh Sơn, Tiền Tam Nhất.”

“Cho nên, bây giờ ngươi muốn ta lựa chọn.”

“Đúng. Là nói thật hay là để thân phận bị lộ.”

Cao Triều nghiến răng: “Chỉ được chọn một!”

Mưa lạnh tràn xuống mặt rồi tụ lại ở cằm, từ từ thấm ướt người, lờ mờ lộ ra đường cong nơi ngực.

Tĩnh Bảo cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía xa nơi A Nghiễn bị Tiểu Thất và Tiểu Cửu ghìm chặt, trầm mặc chốc lát, bỗng nhếch môi cười.

“Cao Triều, ngươi giúp ta che giấu là vì Cố Trường Bình.”

Cao Triều bị nụ cười của nàng làm cho hoa mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Bằng không thì sao!”

“Ta mua lương trữ đất, ngươi cũng là sợ ta làm chuyện tội liên cửu tộc, rồi liên lụy đến Cố Trường Bình?”

Cao Triều: “…”

Tĩnh Bảo lại rướn mắt nhìn hắn gần hơn nửa tấc, nhìn thẳng vào hắn: “Phải, hay không phải?”

Cao Triều không nhịn được mà hơi ngửa đầu ra sau.

Thật mẹ nó kỳ lạ.

Rõ ràng Tĩnh Thất trước mắt tay yếu không trói chặt con gà, vì sao hắn lại có ảo giác, người này đang cầm thanh đại đao tám mươi cân, chuẩn bị vung lên chém xuống đầu hắn vậy?

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 528"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull