“Đúng, hay không đúng!”
Tĩnh Bảo trở tay nắm chặt vạt áo trước ngực của Cao Triều: “Nói!”
“Đúng!”
Cao Triều dứt khoát liều luôn: “Nếu không vì hắn, ngươi nghĩ mình là cái thá gì? Ta vì hắn mà giấu cả người bạn tốt nhất là Từ Thanh Sơn, ta…”
Cao Triều càng nghĩ càng thấy uất ức, không thể nào nói tiếp được nữa.
Chỉ cần hắn nói với Từ Thanh Sơn một câu “Tĩnh Thất là nữ nhân”, thì dù có cướp, gã kia cũng phải giành bằng được cái kẻ nửa nam nửa nữ này về tay.
Trên đời này, ngoài Cố Trường Bình ra, còn ai khiến hắn phải nhịn nhục đến mức này?
Cơn mưa ào ào dội thẳng vào cổ, Cao Triều dứt khoát ngửa đầu lên để mặc những hạt mưa nện vào mặt.
Vết thương như bị xé toạc lần nữa, đau thấu tim gan!
“Cao Triều!”
Tĩnh Bảo buông tay ra, âm thầm hít sâu một hơi, như thể đang hạ quyết tâm dứt khoát.
“Ta chọn nói thật.”
“Nói!”
“Sự thật sẽ khiến ngươi hối hận.”
Ánh mắt nàng khiến Cao Triều tim đập hỗn loạn, hắn gầm lên: “Mẹ kiếp, nói nhanh cho ta!”
“Sự đúng là, lương thực là ta lén tích trữ cho Cố Trường Bình.”
Tĩnh Bảo kiễng chân, kề sát môi vào tai Cao Triều, nói từng chữ rõ ràng rành rọt.
“Cố Trường Bình và Hạo Vương vốn một phe. Giữa bọn họ chưa từng vì Tô Uyển Nhi mà trở mặt. Hắn… mới là người thực sự đứng sau hiến kế cho Hạo Vương.”
Cao Triều đột ngột quay phắt đầu lại, đôi mắt như hai mãnh thú đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Tĩnh Bảo bị ánh nhìn ấy dọa đến dựng cả lông tóc, nhưng vẫn nghiến răng phun ra một câu: “Người thật sự muốn tạo phản… chính là hắn.”
Hai chữ “tạo phản” khiến máu trong người Cao Triều như dồn hết l*n đ*nh đầu. Hắn hé môi, còn chưa kịp nói ra nửa chữ, thì lại nghe giọng nói lạnh lẽo của Tĩnh Bảo vang lên: “Cao mỹ nhân, ngươi… sẽ giúp hắn chứ?”
Giúp hắn?
Giúp hắn che giấu?
Hay là giúp hắn tạo phản?
Điên rồi, lũ này… đều mẹ nó điên hết cả rồi sao?
Cao Triều tuyệt vọng nghĩ: đại đao bản rộng cuối cùng cũng chém xuống đầu hắn rồi, không chỉ tám mươi cân mà là cả tám trăm cân!
Cơn mưa lớn đột ngột kéo đến, phá hỏng tiết tấu ngắm trăng đêm Trung thu giữa quân thần.
Nội thị cuống cuồng dẫn mọi người vào nội điện. Chẳng mấy chốc, trong tiếng tấu nhạc rộn rã, cung nữ lại lần nữa dâng rượu và thức ăn lên.
Lúc này, Tô Quý phi mỉm cười nói: “Hoàng thượng, dân gian có câu ‘mưa là tài lộc’, mưa này vừa to vừa gấp, hẳn là điềm báo Đại Tần ta sang năm sẽ mưa thuận gió hòa, tài vận dồi dào.”
Hoàng đế ban đầu còn đang sa sầm mặt, định gọi Khâm Thiên Giám đến hỏi tội, nhưng vừa nghe quý phi nói vậy, sắc mặt lập tức dịu đi, nở nụ cười.
Hắn liếc mắt nhìn quý phi, ánh mắt dừng lại ở phần bụng dưới của nàng, Tô Uyển Nhi e thẹn cúi đầu, duyên dáng đáng yêu.
Bên cạnh, Vương Hoàng hậu giả vờ như không thấy hai người liếc mắt đưa tình, thầm mắng trong lòng: “Tiện tỳ!”
Rượu qua ba tuần, Lý Tòng Hậu thấy thời gian đã đến, bèn cất tiếng hỏi: “Từ tiểu tướng quân đâu rồi?”
Từ Thanh Sơn lập tức đứng dậy ôm quyền: “Hoàng thượng, mạt tướng có mặt.”
Ánh mắt Lý Tòng Hậu đầy khen ngợi, lớn giọng nói: “Tiểu tướng quân hiếu thuận, vừa vào cung dự yến đã lập tức báo với nội thị rằng đang trong tang kỳ, không thể uống rượu vui chơi, trẫm chỉ đành ban cho tướng quân và phu nhân một bình Đại Hồng Bào.”
Từ Thanh Sơn cúi người cảm tạ: “Đa tạ Hoàng thượng thương xót.”
“Thương xót vậy vẫn chưa đủ!” Lý Tòng Hậu than thở: “Giờ nghĩ lại, trẫm vô cùng hối hận. Nếu trẫm sớm hạ chỉ gọi Đại tướng quân hồi kinh chữa bệnh thì cũng không đến nỗi…”
Sắc mặt Từ Thanh Sơn tái nhợt, lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng vạn lần không thể nói vậy, sẽ khiến mạt tướng không dám nhận!”
Lý Tòng Hậu xua tay: “Trẫm thẹn với Đại tướng quân, thẹn với lão Hầu gia, thẹn với phu nhân!”
Chử Dung làm sao còn ngồi yên được nữa, cũng quỳ xuống: “Hoàng thượng, thiếp… thiếp vô cùng kinh sợ!”
“Vương Trung, đỡ phu nhân dậy thay trẫm!”
Vương Trung vội chạy tới, đỡ đỡ nâng nâng: “Phu nhân, mau đứng dậy.”
Chử Dung đành đứng lên, ngồi trở lại chỗ cũ.
Lúc này, Hoàng đế lại thở dài: “Trẫm nghe nói biên cương thường xuyên bị địch quấy nhiễu?”
Từ Thanh Sơn lập tức trả lời: “Hoàng thượng, đợi mạt tướng mãn kỳ ngũ thất sẽ lập tức lên đường ra biên cương, bảo vệ non sông.”
“Tiểu tướng quân quả là người trọng nghĩa, trụ cột nước nhà!”
Lý Tòng Hậu xúc động nói lớn: “Người đâu, phong Từ Thanh Sơn làm Trung Nghĩa Đại tướng quân, sau ba tháng giữ hiếu, lập tức xuất quân đến biên cương!”
Vừa dứt lời, trong điện lập tức xôn xao.
Sắc mặt Từ Thanh Sơn tái xanh, mồ hôi túa ra đầy trán.
Hắn không có tư lịch, cũng chẳng có chiến công, chỉ dựa vào việc là con trai của cha mà được ngồi vào ghế Đại tướng quân, đây là vinh sủng đến nhường nào?
Huống hồ ba tháng nay biên cương không có chủ soái, mà Hoàng thượng lại vẫn chờ hắn giữ hiếu, lòng quan tâm này khiến hắn cảm động đến sôi sục huyết mạch, chỉ mong có thể chết nơi sa trường để báo đáp thánh ân.
“Thanh Sơn, còn không mau tạ ơn hoàng ân?” Chử Dung thấy con còn sững người, bèn thấp giọng nhắc.
Từ Thanh Sơn vội bình tâm, quỳ xuống tạ ơn.
Lý Tòng Hậu cảm thán: “Ban cho ngươi binh mã hùng cường, trấn thủ nơi hiểm yếu, trẫm giao trọng trách này cho tướng quân, mong ngươi cũng như cha mình năm xưa, giữ vững nửa giang sơn cho trẫm.”
“Trời đất chứng giám, thần nguyện lấy cái chết để đền đáp!”
“Tốt!” Lý Tòng Hậu hét lớn một tiếng: “Rượu đâu! Trẫm muốn cùng tướng quân cạn một chén!”
“Hoàng thượng, tướng quân còn đang giữ hiếu, không thể uống rượu.” Vương Trung nhỏ giọng nhắc nhở.
Từ Thanh Sơn lại lớn giọng nói: “Cha nơi suối vàng có linh thiêng, ắt sẽ tha thứ cho con trai. Chén rượu này, thần xin kính Hoàng thượng. Chúc bệ hạ long thể an khang, Đại Tần quốc thái dân an.”
Quần thần cùng nâng chén, đồng thanh gọi vang: “Chúc bệ hạ long thể an khang, chúc Đại Tần quốc thái dân an!”
Trong phút chốc, bầu không khí trong điện dâng đến cao trào.
Lý Tòng Hậu nhìn các đại thần, ánh mắt lướt qua Hoàng hậu. Đúng lúc ấy, Hoàng hậu cũng nhìn lại ngài.
Ánh mắt giao nhau, Vương Hoàng hậu cong khóe môi.
Làm thế nào để chiếm được chỗ đứng trong lòng một người đàn ông?
Không phải dựa vào sắc đẹp, không phải nhờ cậy đám thần tử tiền triều, càng không phải dựa vào đứa con trong bụng, mà là đồng tâm đồng chí với hắn, suy nghĩ vì hắn, tính toán thay hắn, cùng hắn đồng sinh cộng tử nơi chiến hào.
Dù hiện tại có vẻ như tổn binh hại tướng, nhưng chỉ cần Hoàng đế còn cần đến nàng thì nàng vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.
Tô Uyển Nhi?
Vương Hoàng hậu cười khinh. Nàng ta vẫn quá ngây thơ.
Tuy cách khá xa, nhưng từng hành động giữa đế hậu đều rơi vào mắt Cố Trường Bình.
Lúc này, trong lòng hắn chấn động bởi hai việc.
Thứ nhất: nâng đỡ nhà họ Từ, nhất là chuyện của Từ Thanh Sơn, ắt hẳn có phân nửa là nhờ bàn tay Hoàng hậu. Nữ nhân này thật sự quá lợi hại, khiến hắn không khỏi nhớ lại kiếp trước khi Tô Uyển Nhi lợi dụng hắn đối phó với Thập Nhị Lang, rồi lại trở mặt giết hắn không chớp mắt.
Tựa như bọ ngựa rình ve, chim sẻ rình bọ ngựa.
Kẻ thực sự xoay chuyển càn khôn phía sau màn, chỉ e chính là trung cung Hoàng hậu Vương thị.
Hắn chết rồi, Tô Uyển Nhi tưởng rằng đã giúp Hoàng đế trừ được mối họa tâm phúc, nào ngờ lại khiến bản thân không còn chỗ dựa trong triều.
Cho nên, kết cục của nàng ta… chưa chắc đã tốt hơn hắn là bao.
Thứ hai: Với thánh ân như vậy, Từ Thanh Sơn nhất định sẽ vì Hoàng đế, vì Đại Tần mà dốc hết gan ruột. Mà sau lưng hắn là lão Hầu gia, là những nam tử nhà họ Từ, là cả Từ gia quân.
Xem ra, cơn ác mộng kiếp trước… kiếp này vẫn phải trải lại một lần.
Lần này, ai sống? Ai chết?