“Thất gia về rồi!”
A Man và Nguyên Cát vội vàng đặt kim chỉ xuống, chạy ra đón, đồng loạt sững người.
“Gia làm sao thế này?”
Toàn thân Tĩnh Bảo ướt đẫm, tóc còn đang nhỏ nước, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, được A Nghiễn ôm trong lòng, chẳng nhìn rõ được sắc mặt ra sao.
Chỉ thấy ánh mắt A Nghiễn lạnh hẳn: “Mau chuẩn bị nước nóng, bảo nhà bếp nhỏ nấu nước gừng.”
A Man và Nguyên Cát hiếm khi thấy A Nghiễn như vậy, vội vàng chia nhau đi làm.
Chốc lát sau, Tĩnh Bảo thay quần áo ướt, ngồi vào bồn nước nóng như sôi, hệt như được tái sinh sau cái chết, thở phào một hơi thật dài.
“Gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?” A Man lo lắng hỏi.
“Ra ngoài đi, để ta yên một lát.”
Tĩnh Bảo yếu ớt phất tay, rồi ngụp đầu xuống nước.
A Man hoảng hốt suýt kêu lên, muốn ở lại cũng không dám, muốn đi cũng không yên tâm, đành phải vừa bước ra vừa ngoái đầu lại ba lần, căng tai nghe động tĩnh bên trong.
Không có tiếng động gì cả.
A Man thấp thỏm đợi một lúc, thầm nhủ không lẽ gia định tự dìm chết mình sao… Đúng lúc ấy, nghe “soạt” một tiếng, Tĩnh Bảo ngồi bật dậy.
Nàng lau nước trên mặt, mệt mỏi tựa lưng vào thùng gỗ.
Nước cờ này, bước ra rồi thì nguy hiểm trùng trùng.
Nàng đang đánh cược.
Đánh cược vào tình cảm mà Cao Triều dành cho Cố Trường Bình.
Nếu thắng, Cố Trường Bình sẽ có thêm một người giúp sức, đối phương sẽ bớt đi một kẻ thù; nếu thua, cả nàng và Cố Trường Bình sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Kết quả ra sao, Tĩnh Bảo không dám chắc, nhưng nàng không hối hận.
Thà từng bước giành lấy bọn họ về phía mình, còn hơn một ngày nào đó, thầy trò trở mặt thành thù, vung đao với nhau.
“Gia!”
Giọng A Nghiễn vang lên bên ngoài.
Tĩnh Bảo khép hờ mắt: “Muốn nói gì?”
A Nghiễn nghe được sự mỏi mệt trong giọng gia, trong lòng xót xa, nhưng vẫn không thể không nói: “Cao công tử đã biết thân phận của gia, chuyện này gia nên sớm có chuẩn bị, lỡ như…”
“Hắn trước kia không nói, giờ cũng sẽ không nói. Điều chúng ta cần đề phòng, không phải là chuyện này.”
“Gia, chuyện này cũng không thể không phòng.”
A Nghiễn kiên định nói: “Lòng người khó đoán, Lục biểu thiếu gia khác hắn. Biểu thiếu gia một lòng vì gia, còn hắn tuy là huynh đệ với gia, lại vừa là bạn vừa là địch.”
Tai Tĩnh Bảo ù lên.
Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn, mối quan hệ giữa nàng và Cao Triều đúng là vừa là bạn vừa là địch, tất cả mức độ trong đó đều do Cố Trường Bình nắm giữ.
Hắn hẳn sẽ đi tìm Cố Trường Bình nói chuyện, chuyện lớn như thế, hắn sẽ không nhịn nổi.
Vậy thì…
Lần này, Cố Trường Bình có thể khống chế được hắn không?
“Để ta yên một lát đi.”
Tĩnh Bảo không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Vừa tắm mưa xong, lại ngâm nước nóng, đầu óc trống rỗng, thân thể rã rời.
Nhưng A Nghiễn vẫn chưa nói hết: “Gia không nên tích trữ lương thực.”
Nếu không tích trữ thì đã không xảy ra bao nhiêu chuyện như thế này. Một lần tích trữ, kéo cả gia và nhà họ Tĩnh vào vòng xoáy. Hồi ấy hắn đã khuyên mãi, nhưng gia không nghe.
“Nếu không có Cố Trường Bình âm thầm bảo vệ, ta còn ngồi đây trò chuyện với ngươi được sao?”
Một câu nói khiến A Nghiễn nghẹn họng, chẳng biết cảm xúc trong lòng là gì.
Một lúc lâu, hắn thấp giọng: “Gia, vậy để ta đi theo dõi Cao công tử.”
“Không cần.” Tĩnh Bảo trả lời: “Hắn và Cố Trường Bình, sẽ có một người đến tìm ta. Bảo A Man mang thêm nước nóng vào.”
“Vâng.”
Khi yến tiệc đêm kết thúc, mưa đã tạnh, trên con đường đá xanh đọng một lớp nước mỏng.
Cố Trường Bình dắt theo hai đứa trẻ bước ra khỏi cửa cung, vừa ngẩng đầu đã thấy Cao Triều.
Hắn dắt theo con ngựa, toàn thân ướt sũng, tóc rối bời, khuôn mặt vốn còn đẹp hơn cả nữ nhân giờ lại thêm một lớp râu đen, trông có hơi phong trần.
Hắn nhìn hắn, thần sắc nặng nề.
Cố Trường Bình liếc nhìn Cố Dịch đang chờ sẵn ở cửa cung: “Đưa bọn trẻ về trước, bảo đầu bếp nấu thêm chút bữa đêm thanh đạm cho chúng.”
“Vâng.”
Cố Dịch lo lắng nhìn Cao công tử vẫn bất động, bèn bế một đứa mỗi tay, đặt cả hai đứa lên xe ngựa.
Cố Trường Bình bước tới: “Ngươi đến làm gì?”
“Muốn nói chuyện với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Không thể nói ở đây. Về phủ ngươi hay biệt viện của ta?”
“Quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng!”
“Vậy biệt viện của ngươi!”
Cao Triều nhảy lên ngựa, th*c m*nh vào bụng ngựa, lao thẳng đi.
Biệt viện của Cao phủ cách hoàng cung không xa, chẳng mấy chốc, hai người đã vào tới nơi.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng sầm lại.
Cố Trường Bình quay đầu lại, mới phát hiện Tiểu Thất và Tiểu Cửu đang đứng canh hai bên cửa, khí thế như “một người giữ cửa, vạn người không thể vào”.
“Chỗ này là phủ trống, Cố Trường Bình.”
Phủ trống có nghĩa là hắn đã cho người dọn hết ra để chuẩn bị cho cuộc nói chuyện này.
Lúc này Cố Trường Bình mới thấy có điều gì đó không ổn, chau mày: “Trang trọng vậy, ngươi định nói gì?”
Cao Triều bước đến chỉnh lại cổ áo cho y, động tác thậm chí còn có phần dịu dàng.
Nhưng trên gương mặt hắn, Cố Trường Bình lại chẳng thấy chút dịu dàng nào.
Người này từ nhỏ đã đi sau lưng y, y quá hiểu rõ cảm xúc của hắn, dù bao năm nay họ càng lúc càng xa nhau, y vẫn có thể nhìn ra, từ khóe miệng co giật dù đã cố bình tĩnh kia, hắn đang cực kỳ kích động.
“Tắc Thành.” Hắn gọi: “Có gì thì nói thẳng, đừng vòng vo.”
Nhưng Cao Triều như không nghe thấy, tay hắn từ từ vuốt nếp áo ngồi, sửa sang chỉnh tề xong mới đứng thẳng lên, ngẩng đầu.
Chính cái ngẩng đầu đó khiến lòng Cố Trường Bình giật thót: trong đôi mắt kia, ngoài tơ máu giăng đầy còn là cơn phẫn nộ ngút trời.
Gió đêm ngưng đọng.
Chỉ một khắc sau, Cao Triều bất ngờ động thân.
Hắn túm lấy vai Cố Trường Bình, co gối th*c m*nh lên. Cú này quá mạnh, bụng dưới của Cố Trường Bình đau quặn, cổ họng lập tức trào ra vị tanh của máu.
Nhưng chưa kịp phản ứng, nắm đấm đã kèm theo gió đêm lao tới, đấm thẳng vào mặt y, máu mũi phun ra.
Y phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu, gầm lên: “Cao Triều, ngươi điên rồi à?!”
“Đúng, ta điên rồi đấy!” Cao Triều gào lên, lao tới, túm lấy cổ áo Cố Trường Bình: “Ông đây bị ngươi ép điên rồi!”
Khi nắm đấm sắp giáng xuống lần nữa, Cố Trường Bình lập tức động.
Y chộp lấy cổ tay trước ngực, siết bụng xoay người, một cú quăng vai, ném Cao Triều xuống đất.
Tiểu Thất, Tiểu Cửu sợ đến trắng bệch mặt, vội vàng lao tới.
“Tất cả cút mẹ nó đi cho ta! Đứa nào dám bước lên, ông đây giết!”
Cao Triều gượng đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người, rồi giống như một con trâu điên, lao vào Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình bị hắn húc đến rã rời xương cốt, liên tục lùi bước, khuỷu tay đánh xuống lưng Cao Triều.
Một cú này chọc điên Cao Triều, hắn gầm lên một tiếng, nhấc bổng Cố Trường Bình lên, đập mạnh xuống đất.
Đúng lúc ấy, sấm sét lại xé toạc bầu trời đêm, mây mù như vải rách đổ sầm xuống, cơn mưa tưởng đã tạnh lại trút xuống như trút nước.
Trong cơn mưa như trút, Cố Trường Bình đứng dậy, nhìn Cao Triều đang th* d*c, từng chữ từng chữ hỏi: “Cao Tắc Thành, ngươi muốn giết ta sao?”