Chương 531
Cao Triều ngẩng đầu, ánh mắt sắc như báo săn, nhìn chằm chằm Cố Trường Bình.
Người này, hắn thích từ nhỏ đến lớn.
Chỉ cần Cố Trường Bình muốn, đến cả mặt trăng trên trời hắn cũng sẵn lòng hái xuống cho y chơi. Nhưng không ngờ, lại âm thầm làm chuyện này sau lưng hắn.
Tạo phản ư?
Hắn muốn chết sớm chắc?
Cao Triều vuốt mặt một cái, rồi bất ngờ lao về phía trước.
Lần này Cố Trường Bình không nương tay, một cước đá thẳng vào bụng hắn. Không đợi hắn ngã xuống, y đã túm lấy áo hắn, kéo thẳng người vào sát bên.
Cao Triều bị lôi đi trên mặt đất, hai chân lê lết, nhưng tay lại vươn tới cổ họng Cố Trường Bình.
Hắn ra tay nhanh, nhưng Cố Trường Bình còn nhanh hơn một bước, lập tức bóp chặt cổ hắn.
Hô hấp ngưng lại trong khoảnh khắc.
Cao Triều dứt khoát quấn chân lên người y, dùng một thế phản đòn kéo mạnh đối phương ngã xuống đất.
Cố Trường Bình không ngờ hắn có chiêu này, trong lúc cả hai ngã lăn, y móc chân, khiến cả hai cùng lăn tròn, đảo vị trí.
Lửa giận trong lòng Cố Trường Bình hoàn toàn bùng phát. Sau mấy vòng lăn lộn, y đè Cao Triều dưới thân, không chút do dự giáng nắm đấm xuống.
Một cú!
Hai cú!
Ba cú!
Tiểu Thất, Tiểu Cửu đứng bên thấy y ra đòn vừa mạnh vừa nặng, sợ đến vãi cả linh hồn, vội vàng lao lên can ngăn: “Tiên sinh, tiên sinh! Xin người bớt giận!”
“Tránh ra!”
Cố Trường Bình ngẩng đầu quát lớn, bất ngờ bị Cao Triều thừa cơ nắm chặt tay áo y, cúi đầu cắn xuống.
Cơn đau thấu tận tim gan truyền từ lòng bàn tay.
Cố Trường Bình giận đến cực điểm, giơ tay tát thẳng một cái, Cao Triều nghiêng đầu, hàm răng lúc này mới chịu nhả ra.
Hắn nằm ngửa ra đất, tay chân dang rộng, thở hổn hển từng hơi lớn, khóe môi chảy máu, không rõ là của hắn hay của Cố Trường Bình nữa.
Như một con cá sắp chết cạn, trong mắt toàn là tuyệt vọng.
Cố Trường Bình nhìn bàn tay mình nát bấy, máu thịt be bét, cũng buông người ngã xuống đất, như một con cá hấp hối khác.
Mưa càng lúc càng lớn, như muốn đổ cả bầu trời xuống trần gian.
Tiểu Thất, Tiểu Cửu thấy hai người nằm yên không động đậy, mới rón rén lui ra xa.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Giữa màn mưa, giọng nói của Cố Trường Bình đã khàn đặc.
“Cố Trường Bình, ngươi muốn tạo phản à?”
“…”
Trời long đất lở, biển cạn đá mòn cũng không thể hình dung hết cú sốc trong khoảnh khắc đó của Cố Trường Bình. Đầu óc y trống rỗng.
“Kỷ Cương phái ta đến Giang Nam điều tra việc biến động giá lương thực. Ta điều tra rồi, ngươi đoán xem ta phát hiện ra ai?”
Cao Triều quay đầu thật khó khăn: “Ta phát hiện ra Tĩnh Thất.”
Cố Trường Bình gần như ngồi bật dậy, thất thanh: “Ngươi nói gì?”
Cao Triều cười hì hì: “Nàng ta tích trữ lương thực. Hẳn năm kho lớn, hơn tám vạn lượng bạc. Mẹ nó, đúng là giàu thật đấy!”
Cố Trường Bình túm lấy hắn, giận dữ quát: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Cao Triều lại cười: “Sau đó ta đi chất vấn nàng ta. Ban đầu nàng không chịu nói, chỉ bảo là chuẩn bị cho tam tỷ của mình. Ta thực sự muốn b*p ch*t nàng luôn, tưởng ta là kẻ ngu, coi cả Cẩm Y vệ đều là đồ ngốc chắc.”
“Nói tiếp!” Giọng Cố Trường Bình gần như nghiến răng.
“Thế là ta đọc cho nàng một đoạn bài Mộc Lan từ, nàng ngẩn ra.”
“Ngươi…”
“Miệng nàng cứng quá, chuyện thì quá lớn. Nếu ta không làm thế, nàng có chết cũng không chịu nhận.”
“Nàng thừa nhận điều gì?”
“Thừa nhận số lương thực đó là nàng tích trữ, là tích trữ cho ngươi.”
Nói đến đây, thân thể Cao Triều run lên dữ dội: “Nàng nói, là ngươi muốn tạo phản. Rồi còn thản nhiên hỏi ta một câu: ‘Ngươi sẽ giúp hắn chứ?’”
Tim như bị đâm mạnh một nhát.
Sắc mặt Cố Trường Bình lập tức trắng bệch, trắng như tờ giấy.
Cao Triều như được tiếp thêm máu, lồm cồm bò dậy, nhìn sắc mặt như người chết của Cố Trường Bình, chỉ cảm thấy thế gian này điên cuồng đến nực cười.
Tất cả mọi người đều có hai bộ mặt. Một bộ mặt cho thiên hạ xem, một bộ mặt cho chính mình.
Bộ mặt cho thiên hạ toàn là giả dối.
Chỉ có mình hắn, một gương mặt, một trái tim, trong ngoài như một, không giấu giếm.
Thật ngu xuẩn!
“Cố Trường Bình, vì sao ngươi lại tạo phản?”
Hắn lờ mờ đoán được lý do, nhưng vẫn muốn nghe tận miệng: “Vì Cố gia sao?”
Cố Trường Bình không đáp, ngồi ngây ra như khúc gỗ.
“Có phải vì Cố gia không?” Cao Triều sốt ruột, lại quát.
Cố Trường Bình giật mình một cái, lảo đảo đứng dậy, bước thẳng ra ngoài.
“Mẹ nó!” Cao Triều chửi một tiếng, cố bò dậy đuổi theo: “Ngươi đi đâu? Mẹ nó, đứng lại cho ta!”
Cố Trường Bình quay đầu lại, gương mặt trong mưa hiện rõ sự yếu đuối lẫn cả nỗi hối hận chưa từng có.
Sự yếu đuối đó khiến tim Cao Triều nhói lên.
“Cao Tắc Thành.” Y cất tiếng, giọng mang theo đau đớn và tự trách: “Nếu ta biết nàng yêu ta đến thế, ta đã không tạo phản. Giờ thì không còn đường lui nữa, nhưng nàng… ít nhất… cũng phải sống.”
Y nhẹ giọng nói: “… Nàng nhất định phải sống!”
“…”
Cao Triều mở miệng, nhưng chẳng biết nên nói gì. Cho đến khi Cố Trường Bình biến mất trong màn mưa dày đặc, thân thể hắn cũng chao đảo.
“Gia!”
Tiểu Thất, Tiểu Cửu vội nhào tới, mỗi người nắm một tay hắn.
“Chuyện hôm nay, nếu các ngươi… dám hé nửa chữ ra ngoài…”
Cao Triều lập tức siết chặt lấy hai người, ánh mắt u tối: “Ta sẽ lấy mạng các ngươi.”
“Dạ!”
“Dạ!”
Tim Cao Triều thoáng buông lỏng, rốt cuộc không gắng gượng được nữa, thân mình mềm nhũn, ngửa ra sau ngã thẳng xuống.
“Gia!”
Tiểu Thất, Tiểu Cửu cùng lúc hoảng hốt hét to.
…
Tại Thẩm phủ, vắng vẻ lạnh lẽo.
Thẩm Trường Canh dùng bữa đoàn viên với Cát thị xong, tranh thủ lúc trời ngớt mưa, về nhà. Sau khi tắm rửa, đang chuẩn bị đọc sách một lát rồi đi ngủ.
Rầm! Cửa bị đá văng ra.
Hắn giật mình ngồi bật dậy, đến khi thấy người toàn thân ướt sũng đứng ở cửa là Cố Trường Bình, mới sau một hồi nghẹt thở, run giọng hỏi: “Cố, Cố Trường Bình, ngươi bị làm sao thế?”
Cả người ướt đẫm, khóe môi bầm tím, tay vẫn còn đang rỉ máu, y hệt bị người ta đánh tơi bời. Nhưng ở cái thành Tứ Cửu này, có mấy ai dám đánh Cố Trường Bình?
“Trường Canh.” Y cụp mi mắt: “Rót cho ta một bình rượu, rượu mạnh ấy.”
“Rượu gì mà rượu, đi tắm thay đồ trước đã rồi hẵng nói.”
Thẩm Trường Canh mắng to: “Giữa tiết trời thế này, ngươi muốn hù chết người ta à? Ta còn muốn sống thêm hai năm nữa để tiễn lão phu nhân nhà ngươi về suối vàng đó.”
Vừa mắng, vừa xỏ dép bước tới, đẩy y vào phòng tắm.
“Thẩm Trường Canh…”
“Khỏi gọi nữa! Tắm, thay đồ, chuyện gì khác chờ ra rồi nói.”
Thẩm Trường Canh gào xong lại dịu giọng: “Gia gia tổ tông ơi, ta xin ngươi đấy, ngươi không đau thì A Bảo nhà ngươi cũng xót lắm đấy.”
A Bảo?
Cố Trường Bình lặp đi lặp lại cái tên này trong lòng, nghiến răng gật đầu một cái.
…
Sau khi ra khỏi phòng tắm, trên chiếc bàn tròn nhỏ đã bày sẵn một vò rượu, vài món nhắm đơn giản.
Cố Trường Bình ngồi xuống, nâng chén rượu lên, câu đầu tiên thốt ra khiến Thẩm Trường Canh suýt ngất: “Trường Canh, Thám hoa lang là nữ.”
“Nữ cái gì mà nữ? Nam thì có!”
Thẩm Trường Canh chưa kịp phản ứng, bật cười: “Thám hoa nào?”
“Tĩnh Văn Nhược!”
“Tĩnh Thất!”
“A Bảo!”
Cố Trường Bình nhìn hắn: “Nàng là con gái, cải nam trang vào Quốc Tử Giám học.”
“Ồ.”
“Á hả??”
Tiếng hét vỡ giọng của Thẩm Trường Canh vang lên tức thì: “Họ Cố kia, ngươi điên rồi sao? Tĩnh Văn Nhược sao lại là nữ được? Ngươi đùa kiểu gì vậy?”
“Không đùa, là thật. Từ hồi ở Quốc Tử Giám ta đã biết rồi.”
“…”
“…”
“A a a a a…”
Thẩm Trường Canh hoảng loạn đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Cố Trường Bình chửi: “Cố Trường Bình, đồ tổ tông nhà ngươi, ngươi… ngươi… Tội khi quân đấy!!”