Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 532

“Đến chuyện tạo phản ta còn dám làm, há lại sợ tội khi quân sao?”

Cố Trường Bình rót rượu vào lòng bàn tay, đường nét trên khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng đang gắng chịu đau.

“Nàng ấy âm thầm tích trữ gần tám vạn lượng bạc tiền lương thực cho ta. Lại thêm Ôn Lư Dụ và Đoạn Cửu Lương cũng ngấm ngầm thu mua, khiến giá lương thực ở Giang Nam biến động, cuối cùng bị Cẩm Y vệ chú ý. Kỷ Cương đã phái Cao Triều đi điều tra.”

“Cao Triều tra ra rồi à?” Thẩm Trường Canh nghe đến đây thì tim như đánh trống, kinh hãi không thôi.

“Tra ra rồi. Hắn lấy thân phận của Tĩnh Văn Nhược để uy h**p, chất vấn con nhóc đó. Không ngờ nàng lại phản kích, nói kẻ tạo phản thật sự là ta, nàng chỉ là đang âm thầm giúp ta tích trữ lương thực. Thế là Cao Triều lập tức đến chất vấn ta.”

Cảm xúc trong lòng Thẩm Trường Canh đã không còn lời nào tả xiết, một lúc lâu sau mới gắng gượng thốt được một câu: “Vết thương trên mặt và tay ngươi là do hắn gây ra à?”

“Ừ.”

“Hắn đã sớm biết Tĩnh Văn Nhược là nữ nhân?”

“Không chỉ hắn, cả Ôn Lư Dụ cũng biết.”

“Vậy chẳng phải chỉ còn mỗi tên ngốc ta là bị giấu nhẹm hay sao?”

Thẩm Trường Canh lập tức nổi giận: “Ta còn tưởng nhà họ Cố các ngươi sắp tuyệt hậu, đêm nào cũng tiếc nuối thay ngươi!”

“Giờ không phải lúc đào lại chuyện cũ đâu, Trường Canh.”

Cố Trường Bình ngửa cổ uống một ngụm rượu, bình tĩnh nói: “Có hai chuyện cấp bách, đầu tiên là vụ tích trữ lương thực, thứ hai là Cao Triều.”

Thẩm Trường Canh giật thót trong lòng, vội hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Cố Trường Bình nhìn hắn: “Ta muốn Ôn Lư Dụ nhanh chóng chuyển phần lớn số lương thực mà Tĩnh Văn Nhược tích trữ đi.”

Ánh mắt Thẩm Trường Canh sáng lên: “Ý ngươi là…”

“Nàng ấy lấy danh nghĩa tích trữ lương thực cho tam cô nương nhà họ Tĩnh. Danh nghĩa ấy không phải không dùng được, chỉ là số lượng quá lớn.”

Cố Trường Bình hít sâu một hơi: “Giảm đi quá nửa, mới hợp tình hợp lý.”

Thẩm Trường Canh nhíu mày: “Làm vậy là giải quyết được khó khăn cho nàng, nhưng lại đẩy Ôn Lư Dụ vào nguy hiểm. Lỡ Cẩm Y vệ thực sự điều tra tận gốc chuyện lương thực Giang Nam, bên phía Ôn Lư Dụ liệu có giữ nổi không?”

“Dù thế nào, ta nhất định phải giữ được Tĩnh Văn Nhược.”

Cố Trường Bình ngừng một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi gọi: “Có ai không?”

Một ám vệ mặc dạ hành y lập tức quỳ rạp dưới đất: “Gia?”

“Mau đi gọi A Nghiễn bên cạnh Tĩnh Thất gia tới, đừng để kinh động đến Thất gia.”

“Chờ đã!”

Thẩm Trường Canh bất ngờ lên tiếng: “Ngươi gọi một hạ nhân đến làm gì?”

Cố Trường Bình trả lời: “Người Tĩnh Thất gia thực sự tin tưởng chỉ có A Nghiễn. Chuyện này phải để hắn ra mặt, chỉ có hắn mới biết kho lương nằm ở đâu.”

Thẩm Trường Canh hỏi tiếp: “Vậy tại sao không để Thất gia biết?”

Cố Trường Bình có phần thất thần, bị Thẩm Trường Canh gõ một cái mới tỉnh lại, hít sâu rồi nói: “Không cần hỏi nhiều như thế. Mau đi đi.”

“Rõ!”

Ám vệ lập tức biến mất vào màn đêm.

Thẩm Trường Canh lại gõ bàn: “Thế còn bên Cao Triều? Hắn mới là mấu chốt của sự việc!”

“Chưa nghĩ ra!”

Cố Trường Bình tu một hớp rượu mạnh, ngẩng đầu nói: “Trường Canh, ta vốn không định kéo hắn vào.”

“Nhưng con nhóc đó lại muốn!”

Thẩm Trường Canh xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, không nhịn được thở dài: “Nàng muốn từng bước giúp ngươi thu phục bốn học trò kia trở về.”

“Phúc họa đi liền, chưa chắc đã là chuyện tốt. Nàng nghĩ quá…”

Ba chữ “quá đơn giản” cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài, trôi theo rượu nghẹn trong cổ họng.

Không phải là quá đơn giản, mà là quá thông minh!

Lòng người, thời cơ… nắm đúng từng tấc. Thêm một phần, bớt một phần cũng không đủ sức lay động Cao Triều như vậy.

Bằng không sao hắn lại nổi nóng đến mức đánh cả Cố Trường Bình?

Thẩm Trường Canh day huyệt thái dương đang giật liên hồi, thầm nghĩ: Một việc, hai việc, việc nào việc nấy đều không phải chuyện một cô nương nên làm.

Lá gan của nàng… lớn đến tận trời rồi!

Cao Triều tỉnh lại, mới phát hiện trên người đã thay bộ áo quần sạch sẽ, đang nằm ngay ngắn trên giường, toàn thân không chỗ nào không đau.

Hắn nhếch miệng chửi: “Người đâu cả rồi, chết sạch rồi hả?”

Tiểu Thất, Tiểu Cửu đang đứng ngoài cửa vội vàng chạy vào: “Gia?”

“Lấy cái gương đồng đến đây!”

Tiểu Thất đưa gương tới, nhét vào tay gia, hắn vừa soi một cái, suýt tức méo cả mũi.

“Đồ khốn kiếp, dám thật sự ra tay ác với ta!”

Tiểu Cửu vội dỗ dành: “Thái y đã đến xem rồi, đều chỉ là vết thương ngoài da, không động đến xương cốt, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

Cao Triều lập tức thẳng tay ném cái gương.

“Ta có bảo các ngươi gọi Thái y à? Một thiếu gia ăn sung mặc sướng như ta bị đánh thành thế này, thái y không nghi ngờ mới là lạ! Một lũ không ra gì, định chọc tức ta để dễ bề thừa kế gia sản hả?”

Tiểu Thất và Tiểu Cửu bị mắng đến không dám hé răng, cúi rạp đầu như chim cút.

Từ ngày gia vào Cẩm Y vệ, rất hiếm khi nổi nóng kiểu thiếu gia, lần này đúng là bị Cố Trường Bình chọc giận đến phát điên rồi.

“Còn ngẩn ra đó làm gì?” Cao Triều nửa bên môi sưng vù chửi tiếp: “Định mặc niệm cho ta à? Ta còn chưa chết đâu!”

“Gia!”

Tiểu Thất không nhịn nổi nữa, đành dùng cách đánh lạc hướng: “Thế sau này tính sao đây?”

“Ngươi tưởng ta là thần tiên à? Làm sao ta biết phải làm sao?”

Cao Triều tức đến phát điên, hận không có thêm cái gương nào nữa để ném nát đầu tên này.

Làm như không có chuyện gì xảy ra sao?

Đây là chuyện tạo phản đó! Chém đầu, tru di cả nhà chứ có phải trò đùa đâu!

Khai thật với Cẩm Y vệ?

Một bên là Cố Trường Bình, một bên là Tĩnh Thất, hắn điên đến mức nào mới có thể trơ mắt nhìn hai người ấy chết?

“Đồ khốn Tĩnh Thất rõ ràng là cố tình kéo ta xuống nước!”

Cao Triều lầm bầm vài câu, đột nhiên nín lại: “Đi gọi tên khốn Tiền Tam Nhất đó tới đây.”

“Gia định làm gì?”

“Ngươi quản ta định làm gì!” Cao Triều đá một cái: “Ta không thể gọi hắn đến thăm bệnh chắc? Mau đi!”

Tiền Tam Nhất vừa nghe Cao Triều về rồi lại nghe nói bệnh, không nói hai lời, lập tức chạy tới.

Vừa nhìn thấy, hắn đã ngây cả người.

“Là tên nào ăn gan hùm mật gấu, dám đánh cả Phủ Trấn Cẩm Y vệ thành ra thế này?”

Tiền Tam Nhất đau lòng nói: “Là thằng chó nào, nói đi, gia ta sẽ giúp ngươi đánh trả gấp mười lần!”

Ánh mắt Cao Triều nhìn hắn đầy phức tạp, uể oải đưa tay ra, Tiền Tam Nhất vội vàng đỡ hắn dậy, còn ân cần nhét thêm cái gối vào lưng hắn.

Chờ mãi vẫn không thấy hắn nói câu nào, Tiền Tam Nhất lấy làm lạ, chuyện này không giống tính cách của Cao mỹ nhân chút nào.

Tên này vốn có thù tất báo cơ mà.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?” Hắn nhẫn nại hỏi.

Cao Triều trong lòng muốn trút hết bầu tâm sự, nhưng làm sao mà trút?

Nói Tĩnh Thất là nữ nhân?

Chắc Cố Trường Bình sẽ giết hắn mất!

Nói Cố Trường Bình muốn tạo phản?

Cũng không dám mở miệng!

Ngực Cao Triều phập phồng, rồi nhắm mắt lại, chui vào chăn nằm im bất động.

Tiền Tam Nhất nghiến răng, quay lại nhìn Tiểu Thất, Tiểu Cửu thì phát hiện hai người đã chuồn sạch.

Chắc chuyến này gặp phải chuyện chẳng lành, hoặc là rơi vào vụ gì rắc rối rồi.

Tiền Tam Nhất kéo một cái ghế lại ngồi xuống, quyết định bắt đầu từ mấy chuyện vặt.

“Ngươi không ở kinh mấy hôm, xảy ra khá nhiều chuyện đấy. Đầu tiên là Từ Đại tướng quân qua đời rồi.”

“Qua đời rồi?” Cao Triều bật người dậy: “Vậy Thanh Sơn thì sao?”

Tiền Tam Nhất trả lời: “Hắn đưa linh cữu hồi kinh, hơn nữa còn được thăng chức. Sau này gặp hắn, chúng ta phải gọi là Từ Đại tướng quân, cả Từ gia quân đều giao cho hắn rồi.”

Cao Triều hỏi: “Tại sao?”

“Còn tại sao gì nữa, Hoàng thượng coi trọng thôi. Mà vụ yến hội Trung thu đêm nay cũng xảy ra chuyện, cha ta kể lại mà ta còn không tin nổi, mọi thứ diễn ra quá nhanh.”

Tiền Tam Nhất cười nói: “Ngươi về kịp lúc lắm, chờ ngươi khỏe rồi, hôm khác ta với ngươi đến chúc mừng Tĩnh Thất một chuyến.”

Cao Triều vừa nghe hai chữ “Tĩnh Thất” lập tức cảm thấy đau đầu như muốn nứt toác.

Exit mobile version