Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 533

“Phải rồi, Vương Uyên cũng thăng quan rồi, làm Hình bộ Lang trung. Tên nhóc này được thơm lây nhờ Hoàng hậu nương nương, sau này nhà họ Vương lại được nở mày nở mặt.”

Tiền Tam Nhất đổi giọng, cố ý nói: “Mỹ nhân à, chẳng lẽ ngươi bị tên nhóc đó chặn đường đánh cho một trận?”

Cao Triều trừng mắt: “Nói bậy!”

“Vậy là ai?”

“Không có ai cả!”

Cao Triều khó chịu xua tay: “Cút đi!”

Tiền Tam Nhất: “…”

Tiền Tam Nhất: “Họ Cao kia, vừa nghe ngươi bị bệnh, ta chẳng kịp thở đã tất tả chạy đến thăm, ngươi đối xử với ta thế này, có còn là huynh đệ không hả?”

Chính vì là huynh đệ!

Cao Triều bỗng nhiên thấy uất ức dâng trào, nhìn chằm chằm Tiền Tam Nhất một lúc lâu, rồi nói: “Về đi, ta mệt rồi.”

Tiền Tam Nhất sững người.

“Trên đời này, không phải chuyện gì cũng có thể truy cùng gốc rễ.” Cao Triều cụp mắt, nhẹ giọng thở dài.

Một chữ cũng không thể tiết lộ.

Tên nhãi Tĩnh Thất kia vì Cố Trường Bình mà có thể nhẫn tâm kéo hắn xuống nước, nhưng hắn không thể làm vậy, vì Tiền Tam Nhất là huynh đệ hắn.

Nhà hắn chỉ còn một mình hắn, lỡ có chuyện gì xảy ra thì coi như tuyệt hậu.

Ánh mắt Tiền Tam Nhất lướt qua mặt Cao Triều, đi qua rồi lại trở lại; lại lướt qua, rồi lại quay về.

Cuối cùng kết luận: Tên này có chuyện giấu trong lòng, mà còn là chuyện lớn.

“Vậy ngươi ngủ sớm đi, ta về trước đây.”

Ra đến cửa, hắn vẫn thấy lo lắng, quay đầu dặn thêm: “Này, nếu thật sự có kẻ nào làm khó dễ ngươi, thì cứ nói với Thanh Sơn và Tĩnh Thất. Một người giờ là đại tướng quân, người kia ở Mật Thư đài, bản lĩnh không nhỏ đâu! Ở cái thành Tứ Cửu này, mấy huynh đệ chúng ta sợ ai chứ!”

Mật Thư đài?

Ánh mắt Cao Triều chợt lóe sáng.

Con ranh đó sao lại vào được Mật Thư đài?

Hắn nhớ rõ khi biết tin này thì toát cả mồ hôi lạnh, vội vã chạy đi can ngăn, suýt nữa chỉ thẳng vào mặt nó mà mắng cho một trận.

Lúc đó hình như Hạo Vương vẫn còn ở kinh thành, đang đấu trí đấu lực với Hoàng thượng, nó nói Cố Trường Bình mới là người thật sự đứng sau bày mưu tính kế cho Hạo Vương, vậy thì…

Con ranh đó vào Mật Thư đài chắc chắn là để giúp Cố Trường Bình.

Chỉ khi vào Mật Thư đài, mới có thể nắm bắt tình hình triều đình ngay tức khắc. Hơn nữa, nó còn theo Tô Thái phó, triều đình hễ có việc lớn gì, Hoàng đế cũng đều gọi Tô Thái phó đến bàn bạc.

Con ranh đó đúng là không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con!

Nghĩ đến đây, Cao Triều có cảm giác muốn băm Tĩnh Thất ra cho lợn ăn; lại càng thêm cảm khái, sao nó dám đem cả tính mạng, gia sản của mình ra đánh cược như vậy?

Ta có thể làm được đến mức đó vì Cố Trường Bình không?

Cao Triều tự hỏi trong lòng: Ta có thể không?

Đêm đã khuya, Tĩnh Bảo ngồi ngẩn ngơ trước bàn, đợi Cố Trường Bình hoặc Cao Triều đến tìm nàng.

Từ nhỏ nàng đã được nuôi dạy như nam nhi.

Ngoài khuôn mặt thanh tú ra, mọi cử chỉ đều mang dáng vẻ đàn ông. Nàng tưởng chỉ cần cẩn thận từng li từng tí, thì có thể cả đời diễn vai nam nhân.

Có một khoảng thời gian dài, khi cơ thể còn chưa ph*t d*c, nàng thậm chí nghĩ mình thật sự là nam nhân.

Thậm chí còn xuất sắc, giỏi giang hơn cả nam nhân.

Nhưng từ khi vào kinh, cơ thể bắt đầu thay đổi, sự tự tin ấy không thể giữ được nữa.

“Thì ra, ta đã bị nhìn thấu từ lâu rồi…”

Tĩnh Bảo bước đến trước gương đồng, nhìn bóng mình trong gương, thầm nghĩ: Trên đời này còn bao nhiêu người đã sớm nhìn thấu chân tướng của ta? Lại có bao nhiêu người từng âm thầm giúp đỡ ta?

“Gia, canh gừng xong rồi.” A Man đẩy cửa bước vào.

“Bưng vào đi.”

Tĩnh Bảo quay lại ngồi xuống bàn, nói: “Cũng múc cho ca ca ngươi một bát.”

A Man đặt bát xuống: “Gia, ca ta có việc ra ngoài rồi.”

“Việc gì?”

“Không nói.”

“Tối thế này, hắn còn đi đâu?” Trong lòng Tĩnh Bảo bắt đầu sinh nghi.

Lúc này, A Nghiễn đang đứng trong thư phòng nhà họ Thẩm, lòng đầy thấp thỏm nhìn người đàn ông với lưng thẳng tắp trước mặt.

Người đàn ông xoay người lại, ánh mắt đen sẫm nhìn hắn: “Ngồi đi.”

Dám đâu mà ngồi!

Hắn vội vã cung kính trả lời: “Tiên sinh đêm khuya gọi ta, chắc hẳn có việc, có gì xin cứ nói thẳng, bên cạnh Thất gia không thể thiếu người được.”

“Vậy ta nói thẳng.”

Cố Trường Bình tiến lên hai bước: “Chuyện tích trữ lương thực ở phủ Lâm An là do ngươi tự mình đi làm đúng không?”

A Nghiễn giật mình, rồi lập tức hiểu ra.

Tiên sinh biết chuyện lương thực, chắc chắn là Cao công tử đã gặp hắn rồi, hơn nữa còn đánh nhau một trận, nếu không khóe miệng đâu có vết thương.

“Phải, đúng là ta đích thân đi làm.”

Cố Trường Bình: “Mấy kho lương thực đó ở đâu, ngươi đều biết chứ?”

A Nghiễn: “Biết.”

Cố Trường Bình chỉ vào giấy bút trên bàn: “Viết ra.”

A Nghiễn hơi sững người: “Tiên sinh, ngài định…”

“A Nghiễn!”

Cố Trường Bình tiến thêm một bước, chỉ cách A Nghiễn chừng một gang tay, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa đau khổ nào đó: “Chủ tử nhà ngươi nhất thời xúc động, ngươi không thể xúc động theo. Làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả. Lương thực chất đầy kho thế kia, ngươi chưa từng nghĩ sẽ gây họa sao?”

“Ta…”

A Nghiễn chỉ thấy trong lòng uất ức: “Sao lại không nghĩ đến? Nhưng Thất gia phải chịu nghe ta khuyên đã chứ, bọn ta làm hạ nhân, lời chủ tử nói chẳng phải thánh chỉ sao?”

“Nàng xem ngươi là hạ nhân sao?” Cố Trường Bình đột nhiên hỏi lại.

A Nghiễn nghẹn lời, cúi đầu không đáp.

Cố Trường Bình vỗ nhẹ vai hắn: “Ta sẽ cho người chuyển một phần lương ra khỏi phủ Lâm An, đến lúc đó dù Cẩm Y vệ có tra ra, cũng không sinh nghi thêm gì. Lời giải thích của Tam cô nương vẫn đứng vững.”

A Nghiễn ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt.

“Chuyện này phải nhanh, tốc chiến tốc thắng.” Cố Trường Bình nói tiếp: “Ngoài việc viết rõ địa chỉ, ngươi còn phải nghĩ cách khiến bên kia tin tưởng và phối hợp chuyển lương đi. Chuyện với Thất gia, ngươi không cần nói, để ta lo.”

A Nghiễn lặng lẽ nhìn ông, bỗng xoay người, nhanh chóng viết lên giấy.

Hắn đã hiểu rõ.

Tiên sinh muốn kéo Thất gia ra khỏi chuyện này, bảo vệ nàng an toàn.

Viết xong, hắn móc trong ngực ra một con dấu: “Đây là con dấu của ta, thấy dấu như thấy người. Bọn họ thấy cái này sẽ phối hợp.”

Cố Trường Bình cầm lên xem, hỏi: “Tổng cộng tiêu bao nhiêu bạc?”

“Bẩm tiên sinh, hơn tám vạn lượng.”

“Trong sổ sách nhà họ Tĩnh còn bao nhiêu?”

“Đã cạn rồi.”

A Nghiễn nghĩ một chút, lại nói: “Gia còn rút một phần bạc của lầu Ngoại Lâu.”

“Trường Canh!”

Cố Trường Bình gọi vọng vào sau bình phong, lát sau Thẩm Trường Canh bưng ra một chiếc hộp đen, đặt vào lòng A Nghiễn.

“Chín vạn lượng, cầm về cho Thất gia dùng tạm.”

“Tiên sinh?” A Nghiễn chỉ cảm thấy chiếc hộp trong tay nặng ngàn cân.

“Tiên sinh không nghèo như ngươi nghĩ đâu.” Cố Trường Bình lạnh nhạt nói: “Sau này nếu nàng ấy lại làm chuyện gì khiến ngươi khó xử, cứ báo lại cho ta. Ngươi giống ta, cũng là người mong Thất gia được bình an.”

Ý là muốn hắn báo cáo mọi chuyện nguy hiểm mà Thất gia làm cho Cố Trường Bình biết.

A Nghiễn ôm lấy chiếc hộp, cảm thấy nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.

Giống hệt những suy nghĩ mơ hồ, giấu giếm, liều lĩnh mà hắn chỉ dám nghĩ đến trong mơ.

Hồi lâu sau, hắn hít sâu một hơi, nói: “Vâng, tiên sinh.”

Cố Trường Bình âm thầm thở phào, bình thản nói: “Trên đường về, nhớ mua chút gì đó mang theo, đừng để nàng nghi ngờ.”

Exit mobile version