Trời đêm, càng lúc càng u tối.
Khi A Nghiễn rời khỏi Thẩm phủ, thì Cố Dịch và Tề Lâm lại từ một cửa khác tiến vào.
Từ lúc hai vị thể tử của phủ Vương gia dọn vào ở, Cố phủ lập tức nhiều thêm vô số cặp mắt theo dõi, mà gia thì lui tới Thẩm phủ ngày càng thường xuyên hơn.
Vừa thấy Cố Trường Bình, sắc mặt hai người lập tức biến đổi. Lại nghe nói Thất gia Tĩnh phủ đã tích trữ cho gia nhiều lương thực như vậy, kinh ngạc đến mức nửa ngày không khép nổi miệng.
Tề Lâm thầm nghĩ: Thất gia quả là lắm tiền thật đấy.
Còn Cố Dịch lại nghĩ: Thất gia vì gia mà làm được đến mức này, về sau ta càng phải kính trọng hơn nữa.
“Cố Dịch!” Cố Trường Bình đột nhiên gọi.
“Có thuộc hạ!”
“Ngươi lập tức mang theo con dấu này đi về phương Nam, tìm Ôn Lư Dụ.”
Cố Trường Bình lấy ra bức thư đã chuẩn bị từ trước: “Những việc ta muốn hai người các ngươi làm đều viết trong thư cả. Không cần nhiều lời, lập tức lên đường, dọc đường tuyệt đối không được chậm trễ.”
Cố Dịch: “Tuân lệnh!”
Hắn vừa rời đi, ánh mắt Cố Trường Bình lập tức rơi lên người Tề Lâm: “Ta không được khỏe, e rằng bệnh khí chưa qua, phải ở Thẩm phủ tĩnh dưỡng vài ngày, hai đứa nhỏ nhờ ngươi trông nom.”
“Gia, sao không dưỡng bệnh trong phủ?”
Cố Trường Bình lạnh lùng nhìn hắn, Tề Lâm lập tức đổi giọng: “Tuân lệnh, lát nữa ta sai người mang áo quần thay của gia tới.”
“Không cần. Chuyện ta đi đâu, không được nói với bất kỳ ai, kể cả lão phu nhân.”
“Tuân lệnh!”
Đợi mọi người lui hết, Thẩm Trường Canh từ sau bình phong bước ra: “Không nói là không nói với lão phu nhân, mà là không nói với Tĩnh Văn Nhược chứ gì?”
Cố Trường Bình lạnh giọng cười: “Ngươi là giun trong bụng ta à?”
“Ngươi chỉ cần nói phải hay không phải thôi.”
“Phải.”
Cố Trường Bình sảng khoái thừa nhận.
Lần trước là chuyện ở Mật Thư đài, lần này lại là tích trữ lương thực, hai chuyện này đều chứng minh cùng một điều: con nha đầu ấy to gan tới trời.
Đem đặt bản thân vào chốn nguy hiểm để thành toàn cho hắn, đây không phải là giúp đỡ, mà là đâm thẳng một dao vào tim hắn.
Nhát dao trước đã khiến hắn máu me đầy mình, đau đến không muốn sống;
Nhát dao này, thì lại nhằm thẳng vào mạng hắn.
Con nha đầu ấy chắc chắn đang chờ hắn trong thư phòng. Nhưng hắn cố tình không đến. Hắn muốn nàng hiểu rõ một chuyện:
Có những hy sinh khiến hắn cảm động, nhưng cũng có những hy sinh, ngoài cảm động ra, hắn còn tức giận đến phát cuồng.
Trên đời này, không có thứ gì quan trọng hơn mạng sống của nàng!
…
“Gia, đêm đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi ạ!”
“Ngươi đi ngủ trước đi, ta xem thêm chút sách nữa.”
Gạt người chắc?
A Man bĩu môi, cả nửa ngày mà chưa lật nổi một trang, trên mặt viết rõ rành rành bốn chữ: Tâm sự nặng nề.
Còn có thể là chuyện gì nữa?
Dầm mưa;
Hồn vía lên mây;
Chắc tám phần là cãi nhau với tiên sinh, mà còn cãi không nhẹ.
Haiz…
A Man vừa thở dài được nửa hơi, cửa thư phòng rầm một tiếng bị đẩy ra, tay A Nghiễn xách một gói giấy dầu bước vào: “Gia, bánh trung thu nhân thịt mới ra lò, còn nóng hổi đây!”
Bánh trung thu nhân thịt là đặc sản phương Nam, ở thành Tứ Cửu này chỉ có một tiệm gốc tổ tiên ở Tô Châu làm món này vào Trung thu. Thất gia biết được nên năm nào cũng đi mua mấy cái.
Tĩnh Bảo trong lòng chất chứa tâm sự, làm gì còn tâm trạng ăn bánh, chỉ có điều nhờ vậy mà tạm dập tan nghi ngờ A Nghiễn tự ý rời vị trí.
“Các ngươi ăn đi.”
Nàng đứng dậy rời khỏi thư phòng, thở dài giữa đêm khuya. Đợi nàng đi xa, A Nghiễn mới nhanh chóng trèo lên tường, lấy chiếc hộp đặt trên đó xuống, giao cho A Man.
“Đây là bạc của gia, ngươi cất đi.”
A Man mở ra xem, giật mình kinh hãi: “Nhiều vậy! Ở đâu ra thế?”
“Tiên sinh đưa.”
A Nghiễn qua loa nói: “Tiên sinh dặn tạm thời đừng để Thất gia biết.”
A Man tròn mắt trầm trồ: “Tiên sinh đối với Thất gia nhà ta thật hào phóng, chừng này chắc phải mười vạn lượng ấy chứ!”
“Chín vạn lượng. Nhưng Thất gia nhà ta còn hào phóng hơn với tiên sinh!”
A Nghiễn “cạch” một tiếng đóng hộp lại: “Cất đi, giấu cho kỹ, đừng để Thất gia thấy.”
“Vậy nên!”
A Man giờ mới hiểu ra: “Lúc nãy huynh ra ngoài, là đi tìm tiên sinh hả?”
A Nghiễn liếc nhìn muội mình, làm động tác cắt cổ: “Một chữ cũng không được hé ra.”
“…”
Tình huynh muội đầy lòng A Man, bị cái động tác này làm cho choáng váng.
Nàng hậm hực nhét một cái bánh nhân thịt vào miệng, hóa bi phẫn thành khẩu vị.
Đêm đó…
A Man ngủ không ngon, vì ăn bánh thịt đến no căng;
Tĩnh Thất gia ngủ không yên, vì người nàng chờ, chẳng ai đến cả;
Cao Triều cũng ngủ không yên, mấy lần thiếp đi lại giật mình tỉnh dậy trong ác mộng, mồ hôi đầm đìa, cả người mỏi mệt như kiệt sức.
Cố Trường Bình thì càng không ngủ nổi, bàn việc với Thẩm Trường Canh đến tận canh năm, vừa mới chợp mắt thì trong đầu lại hiện ra cảnh đời trước bị giam trong ngục, Cao Triều đến thăm hắn.
Hắn biết, điều hắn thực sự sợ hãi đang từng bước tiến lại gần.
Dù là Cao Triều hay là Từ Thanh Sơn.
…
Đêm mưa lớn hai trận, khiến thành Tứ Cửu thực sự bước vào mùa thu.
“Cái thời tiết quỷ quái gì thế, sao đột nhiên lạnh vậy chứ.”
Tĩnh Bảo tuy mặc quan bào, nhưng gió vẫn luồn vào qua ống tay áo. Vừa bước chân vào hoàng cung, nàng lập tức đi thẳng đến Mật Thư đài, nhưng giữa đường lại bị người chặn lại.
“Ẻo lả.”
“Sao lại là ngươi?” Nàng kinh ngạc: “Không phải ngươi đang ở nhà thủ hiếu sao, vào cung làm gì?”
Từ Thanh Sơn chỉ cười không nói.
Lúc này Tĩnh Bảo mới phát hiện hắn mặc quan phục võ tướng phẩm cấp chính tam phẩm: “Ngươi… thăng quan rồi?”
“Tối qua mới được thăng.”
Từ Thanh Sơn có vẻ chẳng lấy gì làm vui: “Hôm nay là ngày chính thức, ta vào cung tạ ơn, Hoàng thượng còn cho phép ta ba tháng sau mới ra Biên sa. Lát nữa gọi hai tên kia ra, cùng tụ họp một bữa.”
“Đang trong thời kỳ thủ hiếu, không được uống rượu vui chơi.”
“Chúng ta uống trà tán gẫu thôi, ngay tại lầu Ngoại Lâu của ngươi, đúng rồi, không biết tên Cao Triều kia đã về chưa, làm việc gì cũng không nói một lời, thần thần bí bí.”
Tĩnh Bảo chột dạ, ánh mắt dán chặt xuống đất, chẳng biết nên trả lời ra sao.
Lại sợ hắn nhìn ra điều gì, bèn cúi người làm một cái chắp tay cực kỳ nghiêm túc.
“Thanh Sơn huynh, chúc mừng, sau này xin huynh chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn.”
“Ngươi cũng đã vào Mật Thư đài rồi, còn cần ta chiếu cố gì nữa?” Từ Thanh Sơn nhíu mày liếc nhìn nàng mấy lần: “Về sau nếu chiến tranh xảy ra, ta còn trông mong ngươi nói đỡ vài câu trước mặt Hoàng thượng, đừng để quân lương của Từ gia quân chúng ta bị thiếu hụt.”
Tĩnh Bảo trong lòng run lên: “Xí xí xí, nói năng xúi quẩy gì thế!”
“Vậy thì nói chuyện nghiêm túc một chút.”
Vị thiếu tướng quân nhìn quanh rồi hạ thấp giọng: “Diệp Quân Chỉ đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự rồi.”
“Là nhà nào?”
“Nhà tử tế.”
Tĩnh Bảo trợn mắt nhìn hắn.
“So với ta thì nhà nào cũng là nhà tử tế.”
Từ Thanh Sơn bỗng trầm xuống: “Mẹ ta vừa về kinh, Thái y bắt mạch bảo rằng bên trong bà đã hư tổn nghiêm trọng.”
Tĩnh Bảo: “…”
“Ẻo lả, may mà ngươi không phải nữ tử, nếu không…”
Nếu không thế nào, hắn không nói tiếp nữa, chỉ xua tay: “Đi đây, ta vào triều nhận phong. Lần sau gặp ta nhớ gọi một tiếng ‘Từ tướng quân’, ta sẽ để ngươi đi ngang ở thành Tứ Cửu.”
Tĩnh Bảo nhìn bóng lưng cao lớn như núi ấy, dần dần cúi thấp mắt xuống.
Từ tướng quân, ta có thể đưa ra một yêu cầu khác không?