Ngay khi Tĩnh Bảo nhìn theo bóng lưng của Từ Thanh Sơn, thì Cao Triều hất văng chén trà trong tay, hắt hết nước lên mặt Tiểu Thất.
“Chẳng có tí hương vị gì cả, mang trà ngon hơn đến đây!”
Tiểu Thất suýt chút nữa muốn khóc mà không ra nước mắt.
Biệt viện này hiếm khi có người đến ở, lấy đâu ra trà ngon cơ chứ?
Từ đêm qua đến sáng nay, gia đã nổi cáu không biết bao nhiêu lần, trước kia dù bị Cố Trường Bình từ chối tỏ tình cũng chưa từng khó hầu hạ như bây giờ.
Đúng là càng sống càng thụt lùi!
Cao Triều không phải là sống thụt lùi, mà là cả người đang rơi vào trạng thái chỉ muốn đánh người, đập bất cứ thứ gì.
Hắn nghĩ: Mẹ nó, mình thành chó dại thật rồi!
Bữa sáng được dọn lên, bốn món mặn, bốn món điểm tâm, thêm một bát cháo gạo tẻ thơm lừng. Hắn ăn mấy miếng mà chẳng nếm ra được mùi vị gì.
Dứt khoát ném đũa, đến chuồng ngựa dắt một con ra, nhảy lên ngựa mà đi luôn.
Cũng không biết đi đâu. Cha mẹ hắn đều đang trông coi lăng Hoàng đế; người trong hoàng thất thì ít qua lại, mà nhà họ Cao thì mẹ hắn không ưa cũng không cho phép lui tới.
Nhìn đi nhìn lại, sống đến từng này tuổi, bên cạnh hình như chỉ có Cố Trường Bình, Từ Thanh Sơn, và thêm một Tiền Tam Nhất.
Nghĩ đến Cố Trường Bình, Cao Triều lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ ngợi lung tung, lúc hoàn hồn lại thì phát hiện mình đã đứng trước cửa Hàn Lâm Viện.
Tiền Tam Nhất thấy Cao Triều không mời mà đến cũng không bất ngờ, chỉ than thở thời gian đúng là con dao mổ heo.
Trước kia vị gia này mà có một vết bầm hay chỉ một sợi tóc rối trên mặt cũng không chịu ra khỏi cửa.
“Thế nào, trong lòng có chuyện gì phải không?”
Tiền Tam Nhất dịu giọng khuyên nhủ: “Nói ra đi, huynh đệ còn có thể góp ý cho một chút.”
Cao Triều liếc hắn một cái: “Không có chuyện gì, chỉ tiện đường ghé xem ngươi, ngươi cứ làm việc đi, ta ngồi một lát rồi đi.”
Tiền Tam Nhất vắt óc suy nghĩ, một lúc sau mới nhăn mặt nói: “Chẳng lẽ… lại phải lòng ai rồi?”
Một quyển sách bay tới đập thẳng vào đầu hắn, đau đến mức hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Không có người trong lòng thì cái bộ dạng sống không bằng chết của ngươi là để cho ai xem?”
Cao Triều mặt đầy vẻ hận sắt không thành thép: “Tiền Tam Nhất, trong đầu ngươi ngoài tiền với đàn bà ra thì còn chứa được cái gì, phân chắc?”
Tiền Tam Nhất: “…”
Cao Triều: “Phân còn dùng làm phân bón được, còn ngươi thì sao, chẳng lẽ Diêm Vương ngủ gật mới để ngươi giật được một tấm da người giả đi lại bên ngoài? Còn gọi là Trạng nguyên lang? Ta nhổ!”
Tiền Tam Nhất âm thầm nhắm mắt, trong lòng chửi một tiếng mẹ nó…
Sau một hồi im lặng như chết.
Cao Triều đột nhiên đá vào Tiền Tam Nhất, giọng buồn rầu: “Ta gặp phải chuyện còn nghiêm trọng hơn cả trời sập.”
Cuối cùng cũng chịu nói rồi!
Cha đây mà không phải thấy ngươi mặt mũi đầy thương tích, đánh không trả, mắng không cãi thì đã sớm nổi đóa rồi!
Tiền Tam Nhất đầy hy vọng: “Nói đi, chuyện to hơn trời là cái gì?”
“Ngươi nói sống để làm gì? Trước kia phủ Trưởng công chúa bị nhà họ Vương đè đầu cưỡi cổ, ta nuốt không trôi cục tức đó nên mới gia nhập Cẩm Y vệ, nghĩ rằng một ngày nào đó nhất định phải đè bẹp nhà họ Vương. Kết quả là nhà họ Vương chưa kịp đụng tay, đã tự mình diệt vong.”
Tiền Tam Nhất: “?”
“Người ta sống trên đời, điều gì là không nên có nhất?”
Cao Triều thở dài: “Chấp niệm! Một khi có chấp niệm, thì không buông xuống được, cả đời bị vây trong đó mà không thoát ra nổi. Tam Nhất à, ta cũng đã bước ra được rồi, ngươi có muốn không?”
Tiền Tam Nhất: “??”
“Thôi đi, nói với ngươi cũng chẳng hiểu.” Cao Triều đứng dậy, lơ đãng nói: “Trạng nguyên lang, cái thư phòng bé tẹo này không phải là nơi ngươi nên ở mãi. Ngươi cứ chép sách mãi thế này, rồi sẽ thành ngốc đấy. Tìm cách chuyển sang Hộ bộ đi, ít ra còn được chạm vào tiền.”
Tiền Tam Nhất: “???”
Cao Triều vừa bước qua bậc cửa: “Ngươi biết nhóc con Tĩnh Thất kia có bao nhiêu bạc không? Hừ, bán ngươi đi cũng chẳng đoán ra đâu.”
Tiền Tam Nhất gãi đầu.
Hắn biết Tĩnh Thất có tiền, nhưng mà muốn vào Hộ bộ thì hiện tại chưa có đường, tư lịch cũng chưa đủ!
Không đúng!
Tiền Tam Nhất vừa tỉnh ra, vội vàng đuổi theo, nhưng đâu còn bóng dáng Cao Triều?
“Hắn nói một hồi mà cũng không nói rõ cái chuyện còn nghiêm trọng hơn trời sập là gì?”
Tiền Tam Nhất dậm chân: “Tên khốn kiếp này là cố tình câu ta mà!”
Mẹ kiếp, chuyện như thế cũng làm ra được sao???
…
Rời khỏi Hàn Lâm Viện.
Tiểu Cửu tiến lại: “Gia, Cẩm Y vệ cần một câu trả lời, vừa rồi có người tới hỏi gia đã hồi kinh chưa?”
Trả lời?
Cao Triều bật cười buồn, nếu hắn nghĩ ra nên trả lời thế nào, còn cần phải lang thang ngoài phố thế này sao?
Cái đồ khốn Cố Trường Bình đó đến giờ vẫn chưa chủ động tìm hắn, hắn định làm gì? Lôi tất cả mọi người chết chung à?
Còn cái tên họ Tĩnh kia, ném củ khoai bỏng tay này cho hắn, chẳng lẽ tin chắc rằng hắn vì tình xưa nghĩa cũ mà sẽ không tố cáo?
Cao Triều nghĩ tới đây, lửa giận vừa mới lắng xuống lại bốc lên, đá cho Tiểu Cửu một cú.
“Ngươi không có đầu óc à? Không biết nói ông đây bị thương phải nghỉ vài hôm sao? Hay cần cho ngươi ăn não heo bổ sung?”
“Gia!”
Tiểu Cửu lắp bắp: “Tiểu nhân… đúng là đã nói thế mà…”
Cao Triều nhướng mày: “Ồ, ý ngươi là người cần ăn não heo là ta hả?”
“Tiểu nhân không dám!”
Tiểu Cửu thầm than trong lòng: Không cần não heo, nhưng nên uống nhiều trà hoa cúc, nóng quá rồi.
“Đến Cố phủ!”
Cao Triều tung mình lên ngựa, quất roi thật mạnh.
Núi không đến tìm gia, thì gia đến tìm núi.
Dù sao mấy năm qua cũng không phải chưa từng đi tìm.
Ai ngờ đến Cố phủ hỏi thì mới biết Cố Trường Bình không có trong phủ, đi đâu thì không ai biết, ngay cả Tề Lâm cũng ấp úng mãi không nói rõ.
“Cao công tử, hay là… ngài hôm khác hãy đến?”
“Cút!” Cao Triều cười nhạt: “Ta đợi đến khi trời tối, nếu hắn còn không xuất hiện trước mặt ta, không chừng ta sẽ làm ra chuyện gì đó, đến lúc đó đừng có hối hận.”
Tề Lâm: “…”
…
Thẩm Trường Canh cảm thấy mình đúng là thái giám nóng ruột hộ Hoàng đế, tình thế hiện giờ đã như lửa cháy mày rồi, sao Cố Trường Bình vẫn ôm sách đọc?
Hắn làm sao mà đọc nổi chứ?
“Ngươi thật sự không đi gặp Cao Triều à? Nhỡ đâu hắn thực sự…”
Cố Trường Bình ngẩng đầu: “Đã là một canh bạc, thì phải đặt cược bằng một sự quyết liệt. Trong lòng ta có lo, nhưng đến nước này, lo thì có ích gì?”
Thẩm Trường Canh: “…”
Cố Trường Bình gập sách lại: “Trường Canh, ngươi tin không, hắn sẽ chủ động đến tìm ta.”
“Ngươi chắc vậy sao?”
“Nếu hắn thực sự định tố cáo thì việc đầu tiên sau khi gặp Tĩnh Thất phải là đến Cẩm Y vệ hoặc Đại Lý Tự, chứ không phải đến tìm ta đánh nhau.”
Cố Trường Bình cúi đầu nhìn vết cắn ở giữa ngón cái và ngón trỏ, đến chuyện cắn người như con nít mà hắn cũng làm ra được, chứng tỏ hắn thật sự gấp rồi.
“Hắn cần thời gian suy nghĩ, rồi đưa ra quyết định. Ngươi đừng quên, hắn là người hoàng thất, con trai Trưởng công chúa. Ta phản Hoàng đế, khác nào phản hắn? Chuyện này với hắn mà nói… quá lớn rồi.”
“Vậy thì chỉ có thể chờ thôi.”
Thẩm Trường Canh thở dài một tiếng, lấy từ ngăn kéo ra một cái gương đồng, soi trái soi phải.
Trước là chuyện Tĩnh Thất là nữ, rồi lại vụ trữ lương, giờ lại thêm Cao Triều biết bí mật…
Chuyện này chuyện nọ, chuyện nào cũng như giục mạng, chỉ sau một đêm mà tóc mai lại bạc thêm mấy sợi…
Cứ tiếp tục thế này, hắn sống làm cái quái gì được nữa!
“Gia, gia, gia…”
Tề Lâm vội vàng chạy vào.
“Vừa rồi Cao công tử đến tìm, nói trước khi trời tối mà gia không xuất hiện, không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì đó. Gia, làm sao đây!”