Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 536

Hai chữ “chưa chắc” nghe thì có vẻ mơ hồ, nhưng ngẫm kỹ lại, trong đó ẩn chứa vài phần đe dọa.

“Ngay từ nhỏ hắn đã nói chuyện kiểu đó rồi, đến giờ vẫn vậy.” sắc mặt Cố Trường Bình lúc này có phần kỳ lạ.

Thẩm Trường Canh hỏi: “Sao thế?”

Cố Trường Bình đứng dậy bước ra sân, thoáng có hơi chột dạ: “Thực sự không muốn lại dùng cách cũ để đối phó với hắn.”

“Lúc này mà mềm lòng, Cố Trường Bình, ngươi muốn chết à?”

“Không muốn!” Cố Trường Bình quay đầu nhìn về phía Tề Lâm: “Ngươi về đi, chuyện này coi như chưa từng nghe thấy.”

Tề Lâm tuy không rõ gia chủ đang định làm gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Chờ Tề Lâm đi rồi, Cố Trường Bình lại nói tiếp: “Tối nay bảo nhà bếp làm vài món, ta viết sẵn thực đơn cho ngươi.”

“Vâng!”

“Gia, nhìn kỹ rồi, vừa chúng ta rời đi là Tề Lâm lập tức lén ra khỏi phủ từ cửa sau, cưỡi ngựa tới Thẩm phủ.”

Tiểu Cửu nói: “Hắn ở Thẩm phủ chưa tới một khắc, đã vội vàng quay lại.”

“Chứng tỏ tên khốn kia đang trốn trong Thẩm phủ.”

Cao Triều vừa dứt lời, sắc mặt lập tức thay đổi.

Không ổn!

Giờ hắn chạy đến chỗ Thẩm Trường Canh, chẳng phải có nghĩa là Thẩm Trường Canh cũng là đồng phạm phản loạn hay sao?

Vậy thì… còn ai nữa?

Trong thành Tứ Cửu này, còn ai đứng cùng phe với Cố Trường Bình?

Nghĩ đến đây, Cao Triều rợn cả da gà, chỉ cảm thấy tay chân đều lạnh ngắt, thân mình cũng suýt đứng không vững.

Hắn hiểu quá rõ Cố Trường Bình rồi.

Người này làm việc, hoặc không làm, đã làm là dốc hết toàn lực, dồn tâm tính toán, từng bước từng bước ép sát tới cùng.

Không biết hắn đã nảy sinh ý định này từ khi nào, và bắt đầu chuẩn bị từ bao giờ?

“Gia?”

“Câm miệng!”

Cao Triều chắp tay sau lưng, lững thững bước về phía trước. Bỗng dưới chân cảm thấy có gì đó là lạ, cúi đầu nhìn xuống, suýt chút nữa thì phát điên.

Dưới đế giày hắn giẫm phải một bãi phân chó.

Biểu cảm của Cao Triều vặn vẹo, trong ánh mắt bừng sát khí.

Tiểu Cửu rụt rè biện hộ: “Vừa nãy tiểu nhân đã gọi gia rồi, là gia bảo tiểu nhân im lặng mà.”

“Ta bảo ngươi im thì ngươi lập tức im à?!” Cao Triều tức đến gào lên: “Vậy nếu ta bảo ngươi ăn phân, ngươi có đi ăn không?!”

Tiểu Cửu: “…”

“Người mà xui xẻo rồi thì ngay cả nô tài cũng dám trèo đầu cưỡi cổ!”

Cao Triều giận đến nỗi tháo giày, ném mạnh xuống đất, rồi chân thấp chân cao đi tiếp.

“Mỹ nhân!”

Một giọng trầm thấp vang lên sau lưng. Cao “Mỹ nhân” khựng người lại, trong lòng dâng lên một ý muốn bỏ chạy mãnh liệt.

Nhưng… chạy nổi với tên kia sao?

Cao Triều xoay người, nặn ra một nụ cười mà bản thân hắn cho là vô cùng điển trai.

“Thanh Sơn, ngươi về rồi à?”

Từ trên lưng ngựa, Từ Thanh Sơn ngẩn ra một thoáng rồi nhảy xuống: “Mặt ngươi làm sao vậy? Ai đánh ngươi?”

Cao Triều: “…”

Từ Thanh Sơn nghiêm giọng: “Nói! Là thằng chó nào?”

Cao Triều: “…”

Từ Thanh Sơn gần như mất kiên nhẫn, vừa định cao giọng hỏi lại, thì bị Cao Triều vòng tay ôm lấy vai: “Từ Tướng quân, thăng chức rồi à?”

“Bớt dùng trò đó đi!” Từ Thanh Sơn vẫn còn nhớ rõ chuyện huynh đệ mình bị người bắt nạt.

Cao Triều xoa mũi, cười cười: “Do điều tra vụ án thôi, đừng bận tâm.”

Từ Thanh Sơn đau lòng: “Lúc trước ngươi không nên đi làm cái gì Cẩm Y vệ. Giờ thì thấy khổ rồi đấy chứ!”

Nhưng thật ra, cũng may là hắn đi!

Cao Triều nghĩ lại mà sợ, nếu khi ấy cử người khác tới Giang Nam, thì nàng Tĩnh Thất kia và Cố Trường Bình liệu còn nguyên vẹn đến giờ không?

“Ờm… Bên nha môn ta còn việc gấp, hôm khác ta mời ngươi ăn bữa cơm.”

Trong lòng rối như tơ vò, Cao Triều không còn tâm trí để ôn chuyện với Từ Thanh Sơn, nào ngờ bị hắn túm lại: “Giày đâu?”

“Giẫm phải phân chó, ném rồi.”

“Ngươi…”

Từ Thanh Sơn tức nghẹn lời.

Đúng lúc này, Tiểu Cửu hớt hải chạy về với đôi giày mới mua, Từ Thanh Sơn huýt một tiếng, ngựa bước tới, hắn lập tức bế bổng Cao Triều đặt lên lưng ngựa, đích thân thay từng chiếc giày cho hắn.

“Lớn từng này rồi mà còn ngang như con nít.”

Từ Thanh Sơn đóng quân ngoài thành mấy tháng, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương những huynh đệ này, chỉ cần thấy họ có hơi khổ sở là đau lòng không chịu được.

“Ngươi xem ‘tên ẻo lả’ kia xem, càng ngày càng trầm ổn. Mỹ nhân à…”

“Câm mẹ miệng ngươi lại cho ta!!” Cao Triều như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổ tung: “Ngươi mà còn nhắc tới ‘tên ẻo lả’ thêm câu nào nữa, ông đây đào mộ tổ nhà ngươi lên!”

Từ Thanh Sơn: “…”

Cao Triều nhảy xuống ngựa, túm lấy cổ áo Từ Thanh Sơn, giận dữ gầm lên: “Nàng trầm ổn cái rắm! Hắn là hồ ly ngàn năm, thành tinh rồi! Chỉ có đồ đầu đất như ngươi mới còn bênh hắ!”

Nói xong, hắn hất tay áo bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Từ Thanh Sơn bị mắng đến mờ mịt, quay sang hỏi Tiểu Cửu: “’Ẻo lả’ chọc giận hắn chỗ nào vậy?”

“Công tử, ngài lượng thứ cho!” Tiểu Cửu mặt mày khổ sở nói: “Gia nhà chúng ta không phải bị ‘tên ẻo lả’ chọc, cũng không phải bị ai chọc, chỉ là lần này đi làm việc gặp vài trắc trở, tâm trạng khó chịu, đang tìm người xả giận đó mà.”

“Vậy thì mau mau hầu hạ cho tốt!”

“Vâng ạ!”

Từ Thanh Sơn nhìn bóng lưng hai chủ tớ rời đi, thầm nghĩ: Nếu thật sự không ổn, cũng phải cùng Tĩnh Thất, Tam Nhất bàn bạc một chút, tìm cho hắn một công việc tử tế ở kinh thành. Cái nghề Cẩm Y vệ này… đúng là không dành cho người sống!

“Công tử, nên về rồi, lão gia đang đợi trong phủ.”

Từ Thanh Sơn lập tức dứt khoát: “Đi, về phủ.”

Trong Từ phủ, cửa từ đường mở rộng.

Định Bắc Hầu chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa. Từ xa trông thấy cháu trai vận quan phục mới tinh, khí thế hiên ngang bước tới, trong lòng ông không khỏi nhẹ nhõm vui mừng.

“Tổ phụ!”

Định Bắc Hầu gật đầu: “Vào đi, thắp hương dập đầu với tổ tông.”

Từ Thanh Sơn: “Vâng!”

Hắn nhận lấy nén hương từ tay chú Từ Bình, châm trên cây nến trắng, c*m v** lư hương, rồi vén áo quỳ gối trên bồ đoàn, nghiêm trang dập đầu ba cái.

Vừa định đứng dậy, đã nghe giọng Định Bắc Hầu trầm xuống: “Quỳ đó, đừng động.”

Từ Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn ông nội. Mới chỉ một tháng, tổ phụ đã già đi hơn mười tuổi. Chỉ thấy ánh mắt ông chầm chậm lướt qua từng bài vị trên bàn thờ.

Nơi này có cha huynh ông, cũng có con cháu ông, đều là người thân yêu nhất của ông.

“Thanh Sơn.” Giọng Định Bắc Hầu khàn khàn: “Năm xưa Thủy Hoàng giao chiến với Mông Cổ, cha ta, cũng là tổ phụ cha con, dẫn hai vạn binh mã, lăn lộn trong núi xác biển máu mới nhặt lại được cái mạng.

Người đời nói ông ấy đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Nhưng ông ấy lại nói, sống hay chết là chuyện may rủi, mà vận may thì sớm muộn cũng cạn. Quả nhiên, cuối cùng ông ấy chết trận nơi sa trường, đến cả thi thể nguyên vẹn cũng không giữ nổi.

Trong đám huynh đệ của cha ngươi, cha ngươi là người xuất sắc nhất. Ngày được phong làm Đại tướng quân, ta nhớ rất rõ, hắn từng nói với ta: ‘Cha, con chẳng có nguyện vọng gì khác, sau này nếu tử trận, nhất định phải gom góp đầy đủ thi thể con, để con có một thân xác nguyên vẹn về với tổ tông.’”

Nghe đến đây, nước mắt Từ Thanh Sơn không kìm được mà tuôn rơi.

“Trời có mắt, tổ tiên thương xót, ban cho hắn được toàn thây, coi như sống trọn đời người.”

Bàn tay già nua của Định Bắc Hầu đặt lên vai cháu: “Hôm nay trước mặt tổ tiên, có điều gì trong lòng, ngươi cứ nói ra. Nếu ta không làm được, thì thúc thúc ngươi sẽ thay ta làm.”

Từ Thanh Sơn suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời: “Con không có nguyện vọng gì khác, chỉ mong sau này mỗi dịp Thanh minh, ngoài người nhà họ Từ, Cao Triều, ‘ẻo lả’ và mấy người khác cũng có thể đến thăm con, mời con chén rượu, hàn huyên dăm câu chuyện cũ.”

Ngập ngừng giây lát, hắn nói thêm: “Con chỉ muốn thấy bọn họ sống yên lành tốt đẹp.”

Exit mobile version