Chương 539
“Gia, không dò hỏi được gì cả.”
“Cái gì gọi là “không dò hỏi được gì cả”?” Tĩnh Bảo sốt ruột.
“Tiên sinh không có ở nhà, ngay cả Tề Lâm cũng không biết đi đâu. Cao công tử thì nói đang ở nhà dưỡng thương, còn thật sự có ở nhà hay không thì không rõ được.”
Tĩnh Bảo ngồi phịch xuống ghế.
Lẽ nào cuộc đối đầu này vẫn chưa bắt đầu?
Hay là… đã giao đấu rồi, kết quả lại là không vui vẻ gì?
Nàng lờ mờ có một linh cảm, việc Cố Trường Bình đột ngột mất tung tích, ngoài Cao Triều ra, có lẽ cũng có liên quan đến nàng.
Chẳng phải nên giống như lần trước ở thư phòng, nửa đêm chạy tới vừa hôn vừa ôm nàng hay sao, sao lần này lại chẳng có động tĩnh gì cả?
Hay là hắn nổi giận rồi, giận nàng đã tự ý lôi Cao Triều vào chuyện này?
Đêm ấy, Tĩnh Bảo trừng mắt nằm chờ trời sáng, không sao chợp mắt nổi.
…
Trời vừa tờ mờ sáng, Tĩnh Bảo chưa ăn sáng đã đến phủ Trưởng công chúa.
Tới cổng phủ, nàng cũng chẳng gõ cửa, chỉ đứng ngóng trông khắc khoải. Sáng mùa thu lạnh lẽo, nàng thi thoảng lại giậm chân sưởi ấm.
A Nghiễn đứng bên nhìn mà xót ruột, nhưng chẳng dám hé lời nào.
May thay chỉ chờ chưa đến một khắc, cánh cửa bên khe mở ra, Cao Triều mặc quan phục bước ra, phía sau là Tiểu Thất, Tiểu Cửu theo sau.
Trông thấy Tĩnh Bảo, Cao Triều sững người, hừ một tiếng khinh thường, rồi lướt ngang qua nàng, mắt không thèm liếc lấy một cái.
“Mỹ nhân, chờ một chút, ta có mấy lời muốn nói.”
Cao Triều ngoảnh đầu lại, thấy đôi mắt thâm quầng của nàng, cười nhạt: “Ta lại chẳng có lời nào muốn nói với ngươi!”
“Cao Triều, lúc này không phải là…”
“Không phải cái gì?”
Cao Triều lạnh giọng cắt lời.
Tĩnh Bảo ngây người, nhất thời chẳng biết đáp thế nào. Trước người nam nhân này, lòng nàng có hơi áy náy.
Cao Triều đứng đó, như một kẻ đứng ngoài ngũ hành, ngoài tam giới, ngắm nhìn bộ dáng bối rối của Tĩnh Bảo, không khỏi sinh ra một cảm giác “đáng đời lắm”.
Thế nhưng nghĩ đến những ngày vừa qua bản thân bị hành hạ và giày vò, hắn lại cảm thấy… vẫn chưa đủ.
Hắn bỗng cúi đầu, ghé sát bên tai Tĩnh Bảo, nở nụ cười tà mị: “Tĩnh Thất, nghe cho rõ đây, ta cho ngươi hai lựa chọn: Một là ta sẽ phơi bày thân thế của ngươi, khiến cả nhà họ Tĩnh bị tru di cửu tộc; Hai là ngươi cáo giác Cố Trường Bình mưu phản, khiến hắn đầu lìa khỏi cổ.”
Làn hơi nóng phả vào tai Tĩnh Bảo, như từng nhịp trống đập thẳng vào từng dây thần kinh của nàng. Sắc mặt nàng, tâm trí nàng đều rơi vào khoảng trống mênh mông.
“Chọn đi, Thám Hoa lang!”
Lòng Tĩnh Bảo cuộn trào, ánh mắt dán chặt vào quầng thâm nơi mắt Cao Triều, đột nhiên thần sắc nàng trùng xuống: “So với tính mạng mấy trăm nhân khẩu nhà họ Tĩnh, ta chỉ có thể chọn cách từ bỏ hắn. Nếu không, ta là tội nhân lớn nhất nhà họ Tĩnh.”
Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong mắt Cao Triều.
“Vậy để ta cho ngươi thêm một lựa chọn.”
“Gì nữa?”
“Giao Cố Trường Bình cho ta, ta sẽ đảm bảo hai người đều bình an vô sự.”
“Cao Triều!” Tĩnh Bảo bất ngờ gọi thẳng tên hắn, lạnh giọng: “Ngươi tin không, dù ta có nhường Cố Trường Bình, ngươi cũng chẳng bao giờ có được hắn!”
Cao Triều: …
Tĩnh Bảo: “Thật ra trong lòng ngươi sớm đã có đáp án. Chỉ là nhìn ta không thuận mắt nên cố tình gây khó dễ. Nhưng ngươi đã từng nghĩ đến một chuyện này chưa?”
Cao Triều: …
Tĩnh Bảo: “Có người, chỉ cần được gặp gỡ một lần trong đời đã là điều may mắn bậc nhất. Huống hồ còn có thể đứng bên cạnh người ấy.”
Cao Triều: …
Cút cho ông đây!
“Ta đi làm đây!”
Tĩnh Bảo vỗ nhẹ vai hắn, rồi nhẹ nhàng bước lên xe ngựa.
Bánh xe bắt đầu chuyển động, Cao Triều bất giác nhớ đến bữa ăn hôm qua tại thủy tạ, những lời tâm huyết hôm đó, chợt nắm tay lại, đấm một cú vào khoảng không.
Một kẻ là hồ ly già ranh ma xảo quyệt;
Một kẻ là yêu tinh mưu mô sâu sắc;
Cao Triều nghiến răng: “Chẳng trách hai người bọn họ có thể đến với nhau, là do ông trời sợ họ gây họa cho người khác đó!”
Còn ta… còn có cơ hội để tránh xa bọn họ không?
Còn không?
…
Trong xe ngựa, A Nghiễn vẫn còn bàng hoàng, nhỏ giọng hỏi: “Gia làm sao biết Cao công tử sẽ che chở cho người và tiên sinh?”
“Quầng thâm dưới mắt, tia máu đỏ trong mắt.” Tĩnh Bảo trả lời: “Kẻ thật sự tàn nhẫn sẽ không cho người khác lựa chọn, mà sẽ tự mình chọn giúp người ta. Hơn nữa…”
Nàng trầm ngâm một lát, rồi nói: “Một người vì gia tộc mà có thể ẩn nhẫn làm Cẩm Y vệ, cho dù bề ngoài có cao ngạo thế nào thì tận trong xương tủy vẫn là người trọng tình trọng nghĩa.”
A Nghiễn: … Sao ta lại không nhìn ra?
Tĩnh Bảo tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, thực ra trong lòng nàng còn một điều chưa nói: Trong những năm tháng trưởng thành dài dằng dặc ấy, giữa nàng và Cao Triều, tình cảm vừa như huynh đệ, lại vừa như bạn hữu.
Cũng nhờ vào mối tình nghĩa này, Cao Triều mới có thể giữ kín bí mật thân thế của nàng.
Với nàng là vậy… huống chi là Cố Trường Bình.
Nghĩ đến đây, lòng Tĩnh Bảo cảm thấy ấm áp.
Ít nhất sau này bên cạnh tiên sinh sẽ không phải là một mình lẻ bóng, ngoài nàng ra… còn có một Cao Triều.
Hắn là người của Cẩm Y vệ, tin tức hắn tiếp nhận luôn nhanh nhạy hơn bất kỳ ai. Trong triều mà có chút gió lay cỏ động, hắn luôn là người biết đầu tiên.
Kéo hắn về phe mình, tiên sinh chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Ấm lòng thì có ấm lòng, nhưng nàng lại bắt đầu bất an trở lại.
Hiển nhiên, giữa hai nam nhân kia đã từng có một cuộc giao phong. Nhưng tại sao Cố Trường Bình vẫn chưa đến tìm nàng?
Thật sự là đang giận sao?
…
Phủ Cẩm Y vệ.
Cao Triều đứng trước mặt Kỷ Cương, nói: “Lão đại, chuyện giá gạo ở Giang Nam biến động, thuộc hạ đã tra được đại khái, có hai phe đang âm thầm giở trò.”
“Nói!” Kỷ Cương quát.
“Một phe là người trong giang hồ.” Cao Triều nói gọn lỏn: “Bọn họ ngầm phái người đi thu mua lương thực, dùng vào việc gì thì không rõ. Còn một phe là thương lái địa phương, thấy cầu nhiều hơn cung, bèn nhân cơ hội tích trữ, nâng giá bán kiếm lời.”
Kỷ Cương nhíu chặt mày: “Người trong giang hồ mua lương thực làm gì?”
“Không biết.” Cao Triều trả lời: “Đám người này rất khôn ngoan, giả làm dân thường hoặc thương lái từ nơi khác đến, toàn giao dịch bằng bạc mặt, không để lại chút manh mối nào.”
Kỷ Cương ngước mắt nhìn hắn: “Thương tích trên mặt ngươi là?”
“À!” Cao Triều đưa tay sờ mặt: “Trên đường về bị bọn cướp chặn, giao đấu vài chiêu, bản lĩnh của ta như mèo què ba cẳng này… nên bị ăn vài đòn.
Kỷ Cương thu ánh mắt lại, tay gõ nhẹ lên bàn, như có điều suy nghĩ.
Cao Triều: “Lão đại, chuyện này không thể xem nhẹ, đợi ta dưỡng thương xong sẽ lại xuống phía Nam điều tra tiếp.”
“Được rồi, để ta suy nghĩ.” Kỷ Cương bước tới, vỗ vai hắn: “Chuyến này cực cho ngươi rồi, chi phí đi đường cứ đưa ta, ta bảo người kê cao một chút cho ngươi.”
“Mấy đồng bạc thôi mà!” Cao Triều cười cười, không để tâm: “Thôi khỏi tăng. Nhưng… có chuyện riêng mong đại ca linh động một chút.”
“Nói!”
“Ngoài hai phe kia ra, thực ra… thực ra còn một người nữa…”
“Đừng ấp a ấp úng, nói thẳng ra.”
“Vậy ta nói luôn!” Cao Triều thở dài: “Thực ra còn một người là huynh đệ của ta, lão đại cũng biết hắn Thám Hoa lang khoa này. Tam tỷ của hắn hòa ly, mang theo đứa con gái hai tuổi. Ta hỏi kỹ rồi, hắn bảo tỷ tỷ đời này không thể sinh con, hắn chỉ muốn để lại cho nàng ít đường lui, nên mới mua chút lương thực, tậu vài trang viên. Dù chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng ta vẫn muốn bẩm báo với lão đại một tiếng.”
Kỷ Cương không nói lời nào, đi qua đi lại trong đại điện, vẻ mặt trầm ngâm.
Cao Triều không khỏi toát mồ hôi lạnh.