Chương 540
Kỷ Cương khựng chân lại, sắc mặt thoáng chút trách móc: “Ngươi cũng nói không phải chuyện lớn, vậy cần gì phải báo lên trên? Chẳng lẽ ta lại nghi ngờ Thám hoa lang muốn tạo phản?”
Cao Triều thở phào nhẹ nhõm: “Ta chẳng qua là…”
Kỷ Cương khoát tay: “Về phủ nghỉ ngơi vài hôm đi, mấy ngày này đừng đến nha môn nữa.”
“Đa tạ lão đại!”
“Đi đi!”
“Vâng!”
Chờ hắn đi khuất, Kỷ Cương ho hai tiếng, một tâm phúc từ sau bình phong bước ra: “Lão đại?”
“Ngươi nghe hết rồi?”
“Nghe rồi!”
Kỷ Cương liếc hắn một cái: “Lập tức đến phủ Lâm An, tra kỹ lại chuyện hắn vừa nói, nhất là Thám hoa lang.”
Tâm phúc hơi sững người: “Điều tra hắn làm gì?”
Kỷ Cương cười nhạt: “Tình huynh đệ ta không nghi ngờ, nhưng có thể làm đến mức ấy thì không nhiều đâu. Mấy kẻ đọc sách, tâm tư ai nấy đều sâu như giếng cạn, tra kỹ một chút, rốt cuộc cũng chẳng thiệt gì.”
“Rõ!”
Tâm phúc rời đi, Kỷ Cương cầm bút chấm mực, viết lên giấy mấy chữ then chốt…
Giang hồ nhân sĩ, gian thương, lương thực, ngân lượng.
Kỷ Cương chăm chú nhìn những chữ đó thật lâu, sau đó lấy bút chu khoanh tròn hai chữ “lương thực”.
Hắn mơ hồ cảm thấy trong này chắc chắn có vấn đề, mà không phải vấn đề nhỏ.
…
Cao Triều vừa về tới viện lập tức thở phào một hơi thật dài.
Ban đầu hắn vốn không định báo chuyện Tĩnh Thất trữ lương lên trên, nhưng Cố Trường Bình lại nói: Kỷ Cương nhìn bề ngoài thì chất phác thật thà, nhưng người thật thà không leo lên được cái ghế đó, vẫn nên để ý thì hơn.
Lúc này hắn mới hiểu ra, Cố Trường Bình đã sớm phái Cố Dịch đến Giang Nam, bảo y vận chuyển phần lớn lương thực trong kho của Tĩnh Thất lên Bắc phủ.
Chuẩn bị kỹ như thế, hắn mới dám đánh liều để lộ chuyện của Tĩnh Thất.
Ta đúng là đã bắt đầu “giúp kẻ ác làm điều xấu” rồi… Mẹ nó, điên thật rồi!
Cao Triều vỗ trán, khổ sở nghĩ.
…
Quốc Tử Giám.
Cố Trường Bình vừa giảng xong một tiết, về đến viện thì thấy Thẩm Trường Canh đang ngồi đợi hắn.
“Trường Bình, lòng ta cứ thấy bất an, không biết Kỷ Cương có tin lời Cao Triều nói không. Dù nói dối có bảy phần thật, thì vẫn còn ba phần là giả.”
Cố Trường Bình giảng xong cổ họng khô khốc, đặt sách xuống, cầm ly trà trong tay Thẩm Trường Canh uống một ngụm: “Trên đời có chuyện gì là không có kẽ hở đâu?”
Thẩm Trường Canh lắc đầu.
“Đã không có, thì những gì chúng ta làm sớm muộn cũng sẽ bị tra ra.”
Cố Trường Bình đưa chén trà trả lại cho hắn: “Nhưng cũng chỉ là câu giờ thôi, mà thời gian đối với chúng ta thì vô cùng quan trọng.”
Thẩm Trường Canh nghĩ cũng thấy có lý: “Giờ chỉ mong bên Cố Dịch, Ôn Lư Dụ thuận buồm xuôi gió.”
Ta cũng đang mong đó thôi.
Cố Trường Bình thầm nghĩ.
Ôn Lư Dụ đang thu mua lương thực ở Giang Nam, dùng chính con đường hắc đạo, chia làm mấy chục, thậm chí mấy trăm nhánh, như đàn kiến dời nhà, lặng lẽ chuyển đi từng chút một.
Làm vậy sẽ không khiến ai để ý.
Còn thủ pháp Tĩnh Thất quá lớn, gây biến động giá lương thực, khiến Cẩm Y vệ chú ý.
Mà Cẩm Y vệ đâu dễ đối phó, dù Thịnh Vọng còn ngồi ở vị trí kia, thì cũng phải tra cho ra lẽ, mới có lời với Hoàng thượng.
“Gia!” Giọng Tề Lâm vang lên ngoài cửa: “Thám hoa lang đang đứng ngoài Quốc Tử Giám, nói muốn gặp gia một chút.
Cố Trường Bình trầm mặc rất lâu không đáp.
…
Đúng lúc nghỉ trưa, người qua lại ở Quốc Tử Giám rất đông.
Đám giám sinh vừa liếc mắt đã nhận ra người đứng dưới gốc cây là Thám hoa lang khoa này, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Tĩnh Bảo hoàn toàn không để tâm đến những ánh nhìn đó, chỉ rướn cổ dòm vào bên trong.
Một lúc sau.
Tề Lâm vội vàng chạy ra: “Thất gia, gia nhà ta đang dạy học trò viết văn, bảo Thất gia cứ về trước.”
Tức là không gặp!
Tĩnh Bảo lặng người nửa phút, ho khan một tiếng: “Vậy ta về trước đây.”
“Thất gia đi thong thả!”
Tề Lâm cung kính tiễn xe ngựa đi xa, vẫn chẳng hiểu tại sao gia không chịu gặp Thất gia, rõ ràng Thất gia việc gì cũng nghĩ cho gia, còn giúp lôi kéo cả Cao công tử về phe mình.
Tĩnh Bảo lúc này chỉ còn lại sự uất ức và lặng thinh.
Hắn đang giận.
Không phải vì chuyện Cao Triều, mà là chuyện trữ lương thực.
Tĩnh Bảo hiểu Cố Trường Bình quá rõ.
Trước kia ở Quốc Tử Giám, mỗi lần bọn họ phạm lỗi, nhất định phải chịu phạt roi hoặc quỳ gối trước đã, rồi y mới đến an ủi xoa dịu.
Chiêu này mà cũng mang vào chuyện yêu đương, đúng là hết thuốc chữa.
Đúng chất trai thẳng.
Hai ngày liền, Tĩnh Bảo ỉu xìu, làm gì cũng không có tinh thần, ngoài giờ làm thì chỉ co mình trong thư phòng.
Thật ra trong lòng nàng rất bực.
Nếu thật sự có gì sai, thì y cứ nói, nàng sẽ sửa, chứ không phải cứ dùng cách cắt thịt từng dao thế này.
Vậy là gì chứ?
Tính cố chấp của Tĩnh Bảo cũng nổi lên, soạt soạt soạt viết lập tức ba thiệp mời, hẹn ba người kia đến lầu Ngoại Lâu uống trà tụ họp.
Việc gì phải buồn bực trong phủ vì người ta, ngồi không yên, lòng chẳng yên?
Đi thôi!
Thất gia ta phải tự tìm niềm vui!
…
Ngày hôm sau, ngày nghỉ.
Hoàng hôn vừa xuống, Tĩnh Bảo đã sớm ngồi đợi trong phòng bao.
Tiền Tam Nhất là người đến đầu tiên, vừa thấy Tĩnh Bảo lập tức kêu lên: “Cái buổi này ngươi không rủ, ta cũng phải rủ, thằng nhóc Cao Triều mấy hôm nay cứ ru rú trong phủ, nói là dưỡng thương, ai biết có đang nghĩ linh tinh gì không. Hôm nay có mặt đầy đủ, lát nữa phải hỏi cho ra!”
Ngươi rồi cũng sẽ có ngày như vậy thôi!
Tĩnh Bảo thầm đáp.
Từ Thanh Sơn đến sau, mặc áo dài màu nhạt, trên tay áo còn đeo dải vải trắng, là để tang người thân, loại trọng hiếu này phải đeo ba tháng.
Thấy Tĩnh Bảo, y cười nói: “Bữa này để ta mời, không để ngươi tốn bạc.”
“Đến lầu Ngoại Lâu rồi mà còn để ngươi mời, ngươi đang chê ta nghèo à?”
Tĩnh Bảo liếc y một cái, đích thân pha cho y một ấm trà cúc thượng hạng, Từ Thanh Sơn vừa ấm lòng vừa liếc Tiền Tam một cái lạnh như băng.
Tiền Tam Nhất lập tức xoay lưng đi.
Không thấy, không thấy, cái gì cũng không thấy!
Từ Thanh Sơn nhìn mà thương không nỗi, làm quan ăn bổng lộc cả rồi, sao vẫn keo kiệt quá đáng.
Trà cúc còn đang xoay trong nước nóng, Cao Triều đến.
Tuy vết bầm trên mặt đã nhạt, nhưng vẫn nhìn ra được một hai phần. Vừa bước vào, ánh mắt hắn đã dán lên người Tĩnh Bảo, ánh nhìn ấy mang theo vài phần dữ dội như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tĩnh Bảo nhìn lại, nhoẻn cười một cái vô cùng ngây thơ vô hại.
Hồ ly tinh!
Cao Triều thầm rủa, vén áo ngồi xuống: “Tiểu nhị, dọn món!”
Món vừa mang lên, ai nấy đều ngẩn ra, toàn là những món chưa từng thấy.
Tĩnh Bảo: “Món chay mô phỏng của chùa Linh Ẩn, Thanh Sơn đang chịu tang, không thể ăn mặn.”
Tiền Tam Nhất: Thằng nhóc Tĩnh Thất đúng là tinh ý.
Từ Thanh Sơn: Tên ẻo lả này trừ chuyện không ưa ta, còn lại đối xử với ta chẳng thể chê vào đâu.
Cao Triều: Tự dưng tử tế, chắc chắn có ý đồ. Tên khốn này chẳng lẽ còn muốn kéo cả Từ Thanh Sơn về phe mình?
Tĩnh Bảo: “Rượu là rượu gạo nhà ủ. Thanh Sơn đừng uống, ta chuẩn bị trà Long Tỉnh trước mưa cho ngươi, nếm thử đi.”
“Uống rượu đi!”
Từ Thanh Sơn đẩy chén trà sang một bên: “Ba tháng nữa ta lại ra Biên sa, chuyến này đi không biết bao giờ mới gặp lại.”
Tiền Tam Nhất: “Uống, rượu gạo đâu có tính là rượu mạnh.”
Cao Triều: “Khỏi cần kiêng kỵ, hiếu ở trong lòng, không ở hình thức. Tĩnh Thất, rót rượu.”
Tĩnh Bảo: “… Vì sao lại là ta?”
Cao Triều: “Chẳng lẽ là ta?”
Từ Thanh Sơn: “Để ta!”
Cao Triều vừa thấy người kia lại bênh vực Tĩnh Thất, cơn giận bốc thẳng l*n đ*nh đầu: “Mẹ nó, để yên cho ta! Đất của hắn, đến lượt ngươi chắc?”